ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 62

chồng Nev cũng đã chuyển ra ngoài, tới một làng cách nhà bố mẹ khoảng
năm phút lái xe, vì thế họ vẫn gặp nhau suốt.

Tôi có cảm giác đau nhói quen thuộc khi thấy họ đứng cạnh nhau bên

bếp. Trông họ giống mẹ con hơn là dì cháu. Cả hai đều để kiểu tóc tỉa ngắn
- mặc dù tóc Kerry highlight đậm hơn tóc mẹ tôi - cả hai đều mặc áo màu
sáng, để lộ khe ngực rám nắng, và cả hai đều đang cười vui vẻ. Trên quầy
bếp, tôi thấy một chai rượu vang trắng đã vơi một nửa.

“Chúc mừng sinh nhật mẹ!” tôi nói, ôm hôn mẹ. Khi thoáng thấy một

gói quà bọc giấy để trên bàn bếp, tôi cảm thấy mình hơi run lên vì chờ đợi.
Tôi đã mua cho mẹ món quà sinh nhật tuyệt nhất. Tôi nóng lòng muốn được
tặng nó cho mẹ.

“Chào em!” Kerry nói và quay lại, vẫn đang đeo tạp dề. Đôi mắt xanh

của chị ta kẻ đậm, cổ chị ta đeo một cây thánh giá kim cương mà tôi chưa
từng nhìn thấy. Mỗi lần tôi gặp Kerry, chị ta đều có một thứ đồ nữ trang
mới. “Gặp em vui quá, Emma à! Cả nhà không mấy khi được gặp em. Phải
không, dì Rachel?”

“Chắc chắn là không rồi,” mẹ nói, ôm lại tôi.

“Chị cất áo khoác cho em nhé?” Kerry nói, khi tôi cất chai sâm banh

tôi mang tới vào tủ lạnh. “Em uống một ly nhé?”

Đây là cách Kerry luôn nói với tôi. Như thể tôi là khách lạ. Nhưng

đừng để ý. Tôi sẽ không để mình bực bội vì chuyện đó. Những mắt xích
thiêng liêng trong vòng đời bất diệt.

“Được ạ,” tôi đáp, cố gắng nói giọng vui vẻ. “Em sẽ tự lấy.” Tôi mở

cửa tủ nơi luôn cất ly cốc, nhưng lại thấy toàn hộp cà chua.

“Ở đằng này cơ,” Kerry nói từ phía bên kia bếp. “Cả nhà đã sắp xếp

lại đồ đạc! Bây giờ mọi thứ ở vị trí hợp lý hơn rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.