ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 179

“Được rồi được rồi, không nói nữa, đã bảo không nói nữa rồi mà?” Tay cậu

giơ ra cuối cùng vẫn không ngăn được Đại A tức tối bỏ đi, Diệp Lý chậm chạp
buông tay xuống, “Đã bảo không nói nữa mà.”

Cậu nhìn theo hướng Đại A bỏ đi với dáng vẻ kỳ quặc, cuống quýt nói: “Tôi

cũng có nói gì đâu!”

“Cậu còn muốn nói gì nữa?” Trần Khinh thờ dài, hình như cô đã chắc chắn

một việc rồi.

Tuy vẫn cưa xác định nhưng cô định nói chuyện với Diệp Lý, mới trong tích

tắc quay người lại, cô đã ngớ người.

Haizzz, đã nói không gặp mặt rồi, sao Hạ Đông Giá lại tự tìm đến đây chứ?

Cùng lúc, từ góc của Hạ Đông Giá nhìn thì bóng Diệp Lý và Trần Khinh

đang hòa vào nhau, khoảng cách đó có một sự vi diệu không thể nói rõ. Bất giác,
anh nheo mắt lại.

Nhưng, người anh gọi lại là Diệp Lý.

“Có khí phách ghê nhỉ!” Chỉ mới rời đi một tháng mà hoa ven đường đã kịp

nở rồi tàn, Hạ Đông Giá tiện tay ngắt một cành khô, đi tới trước mặt Diệp Lý mà
chỉ trong một giây, vẻ mặt cậu đã chuyển từ nghênh ngang sang ngạo mạn, “Tự
lập nghiệp? Không sợ không làm nên thành tích vẻ vang gì à?”.

Ngẩng cao đầu, Diệp Lý hừ một tiếng: “Chút khó khăn đó có là gì, tôi còn

trẻ, không muốn nợ ai, đặc biệt là anh”.

“Ồ”, ngón tay Hạ Đông Giá bấm vào cành cây khô trong tay rồi ném đi, anh

phủi tay rồi nói, “Nếu đã thế thì cậu hãy tranh thủ thời gian dọn ra khỏi ký túc xá
nam sinh đi, thầy quản lý ký túc nói với tôi rằng cậu chưa dọn đi. Nếu không phải
sinh viên trường thì không được ở trong ký túc, vốn dĩ bên đó nể mặt tôi nên
chưa vội bắt cậu dọn đi, nếu cậu không muốn nợ tôi thì dọn đi đi”.

Vẻ mặt Diệp Lý có thể nói là thiên biến vạn hóa, cậu mím môi, muốn đáp trả

nhưng không tìm ra câu nào thích hợp cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.