ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 248

“Cậu…” Anh chàng bướng bỉnh khiến chủ nhiệm đau đầu, ông ấn huyệt thái

dương, cầm hồ sơ trên bàn lên nhìn qua, “Cậu tưởng những người ở lại là đang
nghỉ hè hay sao? Nói cho cậu biết, vi rút này không chừng sẽ gây chết người đấy.

“Chủ nhiệm.” Hạ Đông Giá tháo khẩu trang trên mặt xuống, để lộ gương

mặt sạch sẽ và cương nghị, “Chủ nhiệm, học chuyên ngành này của chúng ta, có
người nào lại không chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho ngày này? Thầy nói ưu tiên cho
người chưa kết hôn, ưu tiên cho người không có cha mẹ già cả, em có gì không
phù hợp? Đừng nói đến bố em, ông ấy có người chăm sóc rồi”.

“Đông Giá, sao cậu lại không biết nghe lời vậy? Nếu cậu có chuyện gì xảy

ra, làm sao tôi ăn nói với mẹ cậu ở dưới suối vàng đây?”

“Nếu thầy không cho em tham gia thì càng khó nói với mẹ em hơn.” Hạ

Đông Giá hậm hực, tư thế đó hiện rõ quyết tâm sắt đá.

Kiên trì vô hiệu, Chủ nhiệm đành nhượng bố: “Thế thì được, nhưng trước đó

cậu phải gọi điện cho gia đình”.

“Em biết rồi ạ.”

Hành lang mới được phun thuốc khử trùng nên mùi rất nồng nặc. Tiện tay

đóng cánh cửa sau lưng lại, Hạ Đông Giá ngước nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm:
Gọi cho ai đây?

Anh gọi cho ông già trước.

“Ông già, bố đang ở đâu? Đi nước ngoài với dì Diệp rồi sao? Không sao, bố

chơi vui nhé, thật sự không có gì, con lừa bố làm gì? Không có gì thì con cúp
máy trước đây.” Có lẽ đây là lần cuối anh gọi điện cho ông già, có thể không
phải, nhưng dù là gì thì anh cũng không quen tạm biệt bằng phương thức sến súa
tình cảm.

Cầm điện thoại, anh suy nghĩ xem có phải gọi tiếp cho ai không.

Gọi cho cô ấy? Cô nàng chắc sẽ khóc ròng chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.