ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 247

Lúc đọc tin nhắn này, Trần Khinh đang đứng dưới ánh nắng mùa hạ gay gắt,

phát phiếu thăm dò. Mập? Cô cúi nhìn quần áo trên người, cứ cảm thấy quần áo
sao rộng rãi hơn trước đây nhỉ?

Là ảo giác chăng?

Đang suy nghĩ thì tin nhắn tiếp theo đã tới.

“Ngày mai cùng đi ăn cơm nhé, không có ý gì khác, tôi là anh trai em mà.”

Xì, bây giờ anh lại rất biết sử dụng từ này.

Cất điện thoại đi, cô nhận lấy phiếu thăm dò từ người đi đường trả lại.

Hôm sau, Hạ Đông Giá không hề đến tìm cô như đã nói.

Ban đầu Trần Khinh không để ý.

Nhưng lại một ngày nữa trôi qua, điện thoại im ắng bất thường bỗng khiến

cô cảm thấy bất an.

Bệnh viện Yến Bắc, khoa bệnh truyền nhiễm.

Chẳng qua chỉ mấy giây ngắn ngủi mà nắm tay của Hạ Đông Giá đã mấy lần

siết chặt rồi thả lỏng.

Lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, anh hơi căng thẳng nhưng vẫn kiên quyết giữ

lập trường: “Em muốn ở lại”.

“Không được”, Chủ nhiệm không buồn đếm xỉa đến anh, bắt đầu xử lý công

việc. Căn bệnh đến quá đột ngột vi rút mà bệnh nhân mang đến phải chữa trị thế
nào, ngay cả Chủ nhiệm cũng không dám chắc, mà lúc này đây, thông báo từ cấp
trên nói rằng chuyên gia của thủ đô đang trên đường tới đây, “Tôi phải sắp xếp
nơi ở cho các chuyên qua, còn phải vạch ra phương án, Hạ Đông Giá, cậu có thể
đừng làm tôi rối thêm không?”.

“Được. Cho em ở lại, tham gia cuộc điều trị lần này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.