ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 343

như tôi tưởng”.

“Sao, muốn đi mách tội với thầy cô, bảo tôi làm hỏng file của cậu không? Đi

đi, tôi không quan tâm, có phải tôi chưa từng bị phạt đâu, lần này cùng lắm là
đuổi học thôi.” Cô ta cười khổ, giọng nhỏ dần, “Dù sao cũng chẳng ai thực sự
quan tâm đến sống chết của tôi cả”.

Trong lúc nói chuyện, Tất Ca và Đại A về muộn hơn đã đẩy cửa phòng ra.

Tất Ca vẻ mặt giận dữ, lúc đóng cửa không quên thò đầu ra mắng chửi bên ngoài
một câu, nghe ý thì vẫn là ăn miếng trả miếng với người ta về chuyện thi cử thất
bại.

“So đo với họ như thế để làm gì?” Kéo cô nàng lại, Đại A tiện tay đóng cửa,

“Người buồn nhất đâu phải là cậu. Trần Mạn Mạn, cậu đang…”.

Đại A nhìn thấy Trần Khinh và Dân Bản Địa đang nhìn nhau chằm chằm,

chỉ cần người không mù thì đều nhận ra sóng gió đang nổi dậy giữa hai người.

“Tôi không ngại nếu cậu nói ra, cậu không có chứng cứ, sẽ chẳng có ai tin

đâu.” Đoán chắc cô không thể làm gì được mình, Dân Bản Địa cười lạnh, nhìn
Trần Khinh.

“Thua rồi thì thôi, tôi sẽ không tìm lý do gì cho mình cả. Và còn, tôi cũng

muốn nói câu này với cậu.” Trần Khinh tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách
với Dân Bản Địa lại đến mức có thể ngửi thấy hơi thở của nhau, “Tôi khác với
cậu, không hề giống tí nào cả”.

“Này, Trần Mạn Mạn, cậu đi đâu thế?” Tất Ca định kéo cô lại, chỉ thấy tay

trượt đi, khi ngước lên thì Trần Khinh đã ra khỏi phòng.

Sau lưng văng vẳng tiếng chất vấn của Tất Ca, nếu là trước kia, cô chắc

chắn sẽ quay lại khuyên giải, nhưng lần đầu tiên trong đời, cô không muốn quản
cũng không muốn can dự, vì mới ban nãy thôi, một số nhân sinh quan của cô đã
sụp đổ rồi.

Tại sao lại đối xử tốt với một người cũng thành không tốt, thành ác ý, câu

hỏi này thực sự cô không nghĩ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.