ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 97

khu nhà ăn, cậu sờ mũi, tốt thôi, đúng là có chút không bình tĩnh, dù sao thì nụ
hôn đầu cũng mất rồi.

Hơn nữa đối phương còn là một cô mập có ngoại hình không hề xinh đẹp.

Cậu quay đầu lại nhìn lên sân thượng tòa nhà, không hề biết Hạ Đông Giá

lúc này đang ngồi xuống cạnh Trần Khinh, hơi buồn cười mà rút tay lại.

Một phen hú vía, cô chỉ là ngã rồi ngất đi mà thôi. Quan sát gương mặt tròn

đó, anh chép miệng nói: “Cô mập à, cách cứu người này của em cũng hay thật,
cứu một người tặng một nụ hôn, chắc không phải là nụ hôn đầu chứ?”

Không nghĩ nhiều, anh giơ tay lật Trần Khinh lại.

Đúng là cô nặng thật, duỗi cánh tay tê nhức, Hạ Đông Giá quay lại gọi ông

thầy giờ này mới chậm chập chạy lên tới nơi: “Cái người suýt nhảy lầu đã chạy
rồi, còn người cứu cậu ta lại bị thương, cần đưa tới phòng y tế để kiểm tra”.

“Ờ, ờ, thế thì chúng ta mau đưa người đó tới đi.” Ông thầy hói đầu thở hồng

hộc chạy tới, mới nhìn Trần Khinh đã “ủa” một tiếng.

“Em học sinh này bị thương ở đâu vậy? Sao ngực và lưng đều dính đầy bụi

thế này?”

“Chắn là lăn trên đất rồi ngất đi” giọng Hạ Đông Giá bình thản, tiện tay gác

một cánh tay đầy thịt mềm mại kia lên vai mình.

Ông thầy hói đầu tỏ ra không tin, Hạ Đông Giá cũng cảm thấy để quả

“bóng” này lao ra cứu người rồi sau đó xoay người ba trăm sáu mươi độ cũng hơi
khó thật, nhưng thế thì sao, còn hơn để người ta biết Diệp Lý đã hôn quả “bóng”
này.

Như đã nằm mơ một giấc mơ dài dằng dặc nhưng lại chẳng có nội dung, lúc

tỉnh dậy, Trần Khinh nhất thời không nhớ đã mơ thấy gì, chỉ nhìn thấy một gương
mặt to đùng treo lơ lửng ở đầu giường, yên lặng nhìn cô chằm chằm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.