Chương 6
Những ngày hè trong trẻo, đảo Janus như vươn mình, duỗi ra đến từng
ngón chân, tưởng chừng có lúc ngoi khá cao lên khỏi mặt nước mà không
phải chỉ bởi vì thủy triều lên xuống. Có khi cả hòn đảo biến mất trong cơn
mưa bão, hóa trang như một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp. Rồi sương
mù sôi lên: khí trời ấm, đầy những tinh thể muối ngăn cản đường đi của
ánh sáng. Nếu có cháy rừng khói có thể lan ra đến tận đảo, mang theo thứ
tro bụi ẩm ướt dày đặc, điểm xuyết chút đỏ và vàng óng lên trong những
buổi hoàng hôn và ám nhọ đầy mặt kính buồng đèn. Chính vì vậy mà hòn
đảo cần phải có ngọn đèn mạnh nhất, sáng nhất.
Từ ban công trên tháp đèn, tầm nhìn đến đường chân trời khoảng chừng
bốn mươi dặm. Tom thấy thật lạ lùng rằng khoảng không bất tận đó lại tồn
tại cùng thời với mặt đất từng bị tranh giành từng gang tấc, chỉ mới vài năm
trước. Người ta mất mạng chỉ để đánh dấu mấy tấc đất sình lầy là “của
mình” thay vì “của họ”, để rồi mấy ngày sau tiếp tục bị giành lại. Có lẽ thứ
ám ảnh đánh dấu đó đã khiến cho những người vẽ bản đồ phải chia dòng
nước thành hai đại dương, mặc dù không thể nào tìm được điểm chính xác
nơi nước biển chuyển dòng. Chia rẽ. Đánh dấu. Tìm cho được sự khác biệt.
Có những thứ chẳng bao giờ đổi thay.
Ở Janus không cần nói năng. Tom có thể sống vài tháng mà không nghe
đến cả giọng nói của mình. Anh biết nhiều người gác đèn thường có thói
quen hát lên, như người ta bật thử máy để chắc rằng nó vẫn còn hoạt động.
Nhưng Tom tìm thấy tự do trong sự im lặng. Anh lắng nghe tiếng gió. Anh
quan sát những sự sống nhỏ nhoi trên đảo.
Thỉnh thoảng, như thể ngọn gió gợi nhớ, nụ hôn của Isabel lại trôi dạt
vào tâm trí anh: làn da, sự mềm mại dịu dàng nguyên vẹn. Rồi anh nghĩ về