ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 109

“Tom nói là mấy bài này cô nhắm mắt cũng chơi được.”

“Cũng mấy năm cháu chưa chơi. Nhưng mà... ôi thích quá! Cảm ơn bác

nhé!” Cô ôm Ralph và hôn lên má lão. “Cả cậu nữa, Bluey à,” Bluey sơ ý
quay đi làm nụ hôn cô chạm vào môi cậu ta.

Bluey đỏ mặt tía tai, nhìn chằm chằm xuống chân. “Tui có làm gì đâu,

thiệt mà,” cậu phân bua nhưng Tom phản đối ngay, “Đừng tin lời cậu ta.
Cậu ta lái xe đến tận Albany để mời người sửa đàn. Mất cả ngày hôm qua
đó.”

“Vậy thì phải hôn một cái nữa mới được,” cô nói rồi hôn lên má bên kia.

“Rồi cả anh nữa!” cô tiếp, hôn cả người thợ sửa dương cầm cho đủ.

Tối hôm đó Tom vừa kiểm tra măng-sông đèn, vừa thưởng thức Bach.

Những nốt nhạc thanh thoát leo lên cầu thang trong tháp đèn, vang vọng
trong buồng đèn và lơ lửng giữa các lăng kính. Cũng như chất thủy ngân
làm cho đèn quay, Isabel thật bí ẩn. Chất thủy ngân vừa có thể chữa bệnh,
lại vừa có thể đầu độc, vừa chịu được sức nặng của cây đèn lại vừa có thể
vỡ ra thành hàng ngàn phân tử hỗn loạn, rơi về mọi hướng như chạy trốn
chính mình. Anh bước ra ban công ngoài tháp đèn. Khi ánh đèn trên con
thuyền Hồn Gió dần tan vào chân trời, anh nguyện cầu thầm lặng cho
Isabel, cho cuộc sống của cả hai. Rồi anh trở lại với sổ nhật ký, viết vào cột
“ghi chú” cho ngày thứ Tư, 13 tháng Chín năm 1922, “Khách đi cùng
thuyền tiếp tế: Archie Pollock, thợ sửa đàn dương cầm. Đã có giấy phép
trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.