ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 14

Đứng bên phía này đảo chỉ thấy biển trời bao la trống trải, cho đến tận

châu Phi. Nơi đây Ấn Độ Dương hòa vào Nam Đại Dương, tạo thành một
tấm thảm nước vô tận ngay dưới mỏm đá. Hôm đó đất trời vô cùng tĩnh tại,
làm Isabel tưởng chừng như từ đảo có thể đi bộ giữa hai tầng xanh biếc ra
tận Madagascar. Nửa bên kia đảo như đang sợ sệt nhìn về phần lục địa Úc
Châu chỉ cách đó chưa đầy trăm dặm. Hòn đảo không hẳn thuộc về nước
Úc, mà cũng chẳng tự do độc lập hoàn toàn. Đảo Janus Rock cũng là đỉnh
cao nhất trong một chuỗi những dãy núi nhô lên giữa đại dương, như những
chiếc răng trên bộ hàm lởm chởm, chỉ chực nuốt chửng những con tàu vô
tội vội vã cập bờ.

Như một sự bù đắp, trên đảo có ngọn hải đăng tầm quét sáng ba mươi

dặm. Mỗi đêm không khí trên đảo lại hát theo nhịp đèn quay rì rầm đều
đặn. Ngọn đèn cứ quay đều, quay mãi; nhịp nhàng, không thèm trách cứ
đám đá dữ tợn, cũng không sợ hãi những đợt sóng biển, chỉ biết lặng lẽ soi
đường cứu rỗi.

Tiếng khóc vẫn dai dẳng. Từ xa, cánh cửa trên hải đăng mở đánh choang,

vóc dáng cao kều của Tom hiện ra trên vọng đài. Anh đưa ốm nhòm nhìn
khắp đảo. “Izzy”, anh la lên, “có thuyền!” rồi chỉ tay về phía vịnh. “Trên
bãi biển – có thuyền dạt!”

Tom biến mất vào trong, rồi lại hiện ra trước mắt cô. “Hình như có

nguời,” anh nói to. Isabel vội vã chạy về phía Tom. Anh nắm lấy tay cô, hai
người từ từ đi xuống lối mòn dốc đứng đổ ra bãi biển nhỏ.

“Đúng là thuyền dạt,” Tom tuyên bố. “Mà... trời đất! Có người nhưng

mà...” Người trên thuyền ngồi gục bất động trên ghế. Tiếng trẻ con khóc
vẫn không dứt. Tom chạy đến, cố lay người đàn ông dậy rồi tìm quanh chỗ
mũi thuyền nơi có tiếng khóc. Anh ôm ra một cái bọc len: Một chiếc áo len

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.