ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 174

mà hoàn hảo, thứ tỉ lệ chính xác trên đó. Con vật làm ra cái vỏ này đã chết
từ lâu, chỉ có tác phẩm còn lại. Thế rồi cô dằn vặt nghĩ rằng chồng của
Hannah Potts cũng đã chết và để lại tác phẩm còn sống này, chính là đứa
con gái bé bỏng đây.

Lucy vung một tay qua đầu rồi nhăn mặt trong chốc lát, bàn tay nắm chặt

quanh vỏ ốc vô hình.

“Má sẽ không để ai làm con đau, cưng à. Má sẽ giữ con bình an, lúc nào

cũng vậy.” Isabel thầm thì. Rồi cô làm cái việc mà đã mấy năm rồi cô mới
làm. Cô quỳ xuống, cúi đầu. “Lạy Chúa, con không mong hiểu được nhiệm
màu của Người. Con chỉ mong xứng với phận sự Người giao. Xin Người
ban sức mạnh để con đi tiếp.” Trong thoáng chốc, nỗi ngờ vực gào thét ập
đến, khiến cô run rẩy, cho đến khi cô tìm lại được nhịp thở của mình.
“Hannah Potts…. Hannah Roennfeldt…” cô nói, cố quen với cái ý nghĩ đó,
“cũng đang được Người chở che, con biết vậy. Xin Người ban bình an cho
chúng con. Hết thảy chúng con.” Rồi cô lắng tai nghe tiếng gió ngoài kia,
tiếng đại dương. Sự cô quạnh dần dần phục hồi lại cảm giác an toàn mà hai
ngày rồi cô bị tước sạch. Cô đặt vỏ ốc xuống cạnh giường Lucy, để con bé
nhìn thấy ngay khi thức dậy, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng, lại vững lòng
như mới.

***

Với Hannah Roennfeldt, ngày thứ Hai tháng Giêng sau buổi lễ rửa tội

thật đặc biệt.

Khi kiểm tra hòm thư, cô cứ nghĩ nó sẽ trống không: ngay hôm trước

thôi cô vừa kiểm tra rồi. Một thứ thông lệ để giết thời giờ của riêng cô, kể
từ buổi lễ Anzac kinh hoàng gần hai năm trước đó. Đầu tiên, cô sẽ ghé lại
trạm cảnh sát, đôi lúc chỉ nhìn qua, vẻ dò hỏi, rồi viên cảnh sát Harry
Garstone sẽ đáp lại bằng cách lặng lẽ lắc đầu. Khi cô bước ra, Lynch, đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.