ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 213

***

Đôi khi ta là kẻ gặp may. Đôi khi rủi đó mà may đó, thì cũng chỉ biết làm

thinh mà sống tiếp.

Tom đang đóng tấm ván sau vách chuồng gà, để che lại chỗ bị gió quật

thủng tối hôm qua. Dường như một nửa thời gian anh chỉ làm mỗi việc che
chắn mọi thứ trước cơn gió dữ. Cứ làm thôi, làm được gì thì phải làm ngay.

Những câu hỏi của Bluey khiến cảm giác cũ trong anh trỗi dậy. Nhưng

mỗi lần Tom nghĩ về người không quen biết ở Partagueuse, cái người đã bị
mất con, hình ảnh của Isabel cũng tràn về: cô ấy cũng mất con, và sẽ không
bao giờ có con được nữa. Cô ấy đâu biết gì về Hannah khi Lucy xuất hiện.
Cô ấy chỉ muốn những điều tốt nhất cho đứa bé. Vậy mà… Anh biết rõ
thực không công bằng với cả Lucy. Isabel có khao khát mà anh không thể
bù đắp. Cô đã từ bỏ mọi thứ: tiện nghi, gia đình, bạn bè… từ bỏ hết thảy
chỉ để ở cùng anh ngoài này. Anh cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu – anh
không thể bắt cô bỏ thêm một điều gì khác nữa.

***

Isabel thấy mệt mỏi. Hàng tiếp tế vừa được đem vào, cô chuẩn bị làm

thức ăn – làm bánh mì, nướng bánh trái cây khô, biến bao quả mận thành
mứt đủ dùng cho cả năm. Cô chỉ vừa mới ra khỏi bếp chút thôi thì Lucy
bước lại gần bếp để ngửi mùi mứt trên lò. Con bé bị phỏng tay khi đụng
vào nồi nấu mứt. Cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng đủ để làm nó khó
ngủ. Tom đã băng bó vết bỏng và cho nó uống một ít aspirin, nhưng tối
hôm đó con bé vẫn khó ở.

“Để tôi bế con lên tháp đèn. Tôi sẽ trông nó cho mình. Cũng còn ít giấy

tờ phải làm để kiểm kho. Trông mình mệt lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.