ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 212

Tom mỉm cười, dù không muốn. “Tôi nghĩ cho tới khi cậu năm mươi

tuổi, bà ấy cũng sẽ nói như vậy. Dù sao, ở đây không phải là nghĩ ra sao.
Mà là cậu thấy sao. Thấy sao thì làm vậy, Bluey à.” Anh ngập ngừng.
“Nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng, ngay cả khi cậu tìm được đúng
người. Phải tính chuyện lâu dài. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cậu
phải chấp nhận hết. Không có chuyện thoái lui.”

“Ba, ba, nhìn nè!” Lucy xuất hiện nơi cửa kho, khoe con hổ nhồi bông

quà của Hilda. “Nó biết gầm nữa nè!” con bé nói. “Ba nghe nè,” con bé lật
ngược con hổ lại để phát ra tiếng kêu.

Tom bế con lên. Qua cửa sổ nhỏ anh thấy Ralph đang đi xuống lối mòn

ra kho. “Thích không con?” anh cù vào cổ con bé.

“Lucy thích quá!” nó cười sằng sặc.

“Còn có con nữa? Chuyện đó thì sao?” Bluey hỏi.

“Thì như vậy đây.”

“Không, anh nói đi. Tui hỏi thiệt mà.”

Gương mặt Tom nghiêm lại. “Chẳng có gì chuẩn bị mình cho việc có con

được hết. Cậu không tin nổi có thêm đứa nhỏ làm mình thấy yếu đuối ra
sao đâu, Bluey à. Thay đổi nhiều lắm. Cứ như bị ai bất ngờ tấn công.”

“Ba, ba, làm nó gầm đi,” Lucy đòi. Tom hôn con rồi lật ngược con hổ lại

lần nữa.

“Anh giữ kín mấy chuyện đó giùm tui, được không?” Bluey hỏi. Nghĩ

một lúc, cậu ta nói tiếp, “Mà thực ra ai cũng nói anh câm như thóc,” rồi cậu
ta giả tiếng hổ gầm trêu Lucy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.