ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 223

“Không. Không hề hư. Lulu của ba không hư.” Anh hôn lên má con rồi

vuốt mấy sợi tóc vàng khỏi mắt nó.

Nhưng khi ôm con, lần đầu tiên trong hàng năm trời anh nhận ra cũng

chính đôi bàn tay đó đã đẩy người cha của con bé xuống huyệt mộ. Anh
nhắm mắt, nhớ lại cảm giác trong từng thớ thịt, sức nặng của con người đó,
rồi nghĩ đến sức nặng của Lucy trong tay anh. Dường như Lucy còn nặng
hơn.

Anh thấy có bàn tay đập vào má mình. “Ba ơi! Ba nhìn con đi!” con bé

nói.

Anh mở mắt ra, nhìn con trong im lặng. Cuối cùng, anh hít một hơi sâu

rồi nói. “Giờ mình đưa Flossie về nhà. Con giữ sợi dây cho ba được
không?”

Con bé gật đầu, anh buộc sợi dây quanh cổ tay nó, bế nó ngang hông

suốt quãng đường dốc về nhà.

Buổi chiều hôm đó trong bếp Lucy vừa định leo lên ghế thì quay sang

hỏi Tom. “Chỗ này có ngồi được không ba?”

Anh không ngẩng lên nhìn, tiếp tục sửa tay nắm cửa bị hư. “Ừ ngồi được

Lulu à,” anh nói mà không nghĩ gì.

Khi Isabel đến ngồi gần nó, Lucy hét lên “Không được đâu má, không

được ngồi đó! Chỗ đó không ngồi được.”

Isabel bật cười. “Lúc nào má cũng ngồi đây mà cưng. Má nghĩ chỗ này

ngồi rất thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.