ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 242

Người sống sót được đem đến những nơi thật xa chẳng hạn? Anh có hay
nghe những chuyện như vậy không…”

Tom hắng giọng. “Ở đại dương thì việc gì cũng có thể. Bất cứ việc gì.”

“Tôi hiểu rồi… Cảm ơn anh.” Hannah hít một hơi sâu rồi nhìn Lucy lần

nữa. “Tôi đã làm theo lời khuyên của anh,” cô thêm vào. “Chuyện tay say
rượu trên tàu hôm đó. Như anh nói, anh ta cũng khổ lắm rồi.” Cô quay sang
em gái. “Gwen, đi về nhà thôi. Chị cũng không hợp với tiệc tùng gì. Em
chào tạm biệt cha cho chị vậy nhé? Chị không muốn cắt ngang câu chuyện
của cha.” Rồi cô quay sang Tom và Isabel, “Xin phép anh chị.” Cô vừa
dợm bước đi thì Lucy ngái ngủ vẫy tay theo, “Tạm biệt”. Hannah cố mỉm
cười. “Tạm biệt”, cô đáp lời đứa trẻ. Rồi cô nói tiếp trong làn nước mắt,
“Anh chị có con gái đáng yêu quá. Xin phép, tôi ra về.” Cô chạy vội ra phía
cửa.

“Xin lỗi anh chị,” Gwen nói. “Hannah mấy năm trước gặp chuyện rất

buồn. Gia đình bị thất lạc ngoài biển – chồng với cả con gái, nếu còn sống
chắc cũng bằng tuổi con gái anh chị đây. Chị tôi hay hỏi những câu như
vậy. Thấy đứa nhỏ hẳn chị tôi lại bị xúc động.”

“Chuyện buồn thật,” Isabel cố gắng thốt ra mấy tiếng.

“Tôi đi xem chị ấy có sao không.”

Khi Gwen đi ra, mẹ của Isabel tiến lại gần hai người. “Lucy thấy ba có

giỏi không hả? Ba thật giỏi quá, phát biểu hay quá, đúng không?” Bà quay
sang Isabel. “Để má mang nó về nhà trước vậy. Hai con ở lại chơi cho hết
tiệc. Cũng phải mấy năm rồi con chưa được khiêu vũ.”

Isabel nhìn Tom, chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.