ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 251

“Thì con chơi với Tabatha. Ba hiểu mà.” Tom thấy nhói cả lòng khi nhớ

lại lời nói vói con sáng hôm đó, dặn nó ra ngoài chơi với con mèo. “Thôi
được rồi cưng à. Giờ về không má trông.” Anh cảm giác lạ lùng khi nói
những tiếng cuối cùng đó, chuyện đêm trước lại hiện về trong tâm trí anh.

Isabel chạy bổ ra từ sân trước đón cả ba ở hàng rào khu vườn. Cô chụp

lấy Lucy, òa khóc mừng rỡ.

“Tạ ơn Chúa,” Bill nói, đứng cạnh Violet. Ông khác tay qua vai bà. “Tạ

ơn Chúa lòng lành. Cảm ơn anh nữa Bluey à,” ông nói. “Anh đã cứu mạng
cả nhà tôi.”

Tất cả những suy nghĩ về Hannah Roennfeldt đã biến sạch khỏi tâm trí

Isabel trong buổi chiều hôm đó, Tom biết anh không thể khơi chuyện lại
được. Nhưng anh cứ bị gương mặt đó ám ảnh. Một hình bóng ngỡ như trừu
tượng xa xôi giờ đây là một người đàn bà bằng xương bằng thịt, mỗi giây
trôi qua lại phải chịu đau khổ vì việc anh đã làm. Từng nét của người đó –
hai gò mắt hốc hác, đôi mắt trũng sâu, chỗ móng tay bị cắn trụi – đều hiện
lên sống động nơi lương tâm anh. Trớ trêu nhất vẫn là thái độ của cô dành
cho anh: sự tin tưởng.

Thỉnh thoảng, Tom nghĩ về cái gốc khuất trong lòng Isabel – nơi cô cất

giấu tất cả những rối rắm dằn vặt mà tâm trí anh không thể nào thoát ra
được.

Lúc Ralph và Bluey rời Janus ngày sau đó, sau khi đã đưa cả gia đình trở

lại đảo hải đăng, cậu lái phụ lên tiếng, “Trời đất, hai người đó có chuyện gì
mà lạnh như băng, bác có thấy vậy không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.