ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 253

Chương 23

Câu chuyện về cha con bé Grace Roennfeldt trở thành một trong những

chuyện ly kỳ bí ẩn ở hạt Great Southern. Người thì nói rằng chuyện cho
thấy kiểu gì cũng không tin bọn Hung được: hẳn anh ta là gián điệp, sau
chiến tranh đã bị gọi về Đức. Chuyện anh ta là người Áo cũng không ăn
thua. Những người khác, đã quá quen với biển cả, không hề thấy ngạc
nhiên: “Trời đất, anh ta nghĩ gì mà lao xuống dòng nước như vậy? Anh ta
ấm đầu chắc? Kiểu gì mà chịu quá năm phút nổi.” Người ta còn mơ hồ cho
hẳn là Chúa phật ý với sự lựa chọn của Hannah. Tha thứ thì tha thứ, nhưng
cứ nghĩ xem đồng bào của anh ta đã gây ra tội gì…

Phần treo thưởng của ông già Potts cũng trở nên ly kỳ. Năm tháng qua

đi, phần thưởng lôi kéo người ta từ các bãi vàng, từ phía bắc, từ tận
Adelaide, những người ôm mộng làm giàu bằng cách mang đến nhà Potts
một mẩu gỗ dạt kèm theo một câu chuyện. Trong mấy tháng đầu, Hannah
chăm chú lắng nghe mỗi câu chuyện về dấu vết của hai cha con, cả những
chuyện nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ bờ biển trong cái đểm định mệnh
đó.

Thời gian qua đi, mặc dù vô cùng tha thiết mong tin, Hannah vẫn nhận ra

lỗ hổng trong những câu chuyện đó. Khi cô ngỏ ý nói rằng chiếc áo bé gái
mà người ta tìm được trên bờ biển không hề giống với áo Grace mặc hôm
đó, người đưa tin sẽ ngay lập tức nài nỉ. “Chị nghĩ lại đi! Hẳn chị đang
buồn quá. Làm sao chị nhớ rõ được hôm đó con nhỏ mặc gì?” hay “Chị biết
không nếu chị chấp nhận bằng chứng thì chị sẽ thấy thanh thản hơn, chị
Roennfeldt à.” Rồi họ bắt đầu nói lời chua chát khi Gwen đến tiễn họ ra
cửa, mặc cho cô cảm ơn họ đã bỏ công tìm đến và cho mỗi người vài
shilling tiền tàu xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.