ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 267

Ông lão lên tiếng, chất phác, “Tôi chưa bao giờ thấy đèn nào được giữ

kỹ như vậy. Anh làm gì không phải là chuyện của tôi. Nhưng hẳn anh muốn
tạm biệt ngọn đèn. Tôi sẽ đợi dưới này,” rồi ông ta quay lưng, nhìn ra phía
cửa sổ tròn như ước lượng cơn bão.

Vậy là, lần cuối cùng, Tom leo lên hàng trăm bậc thang. Lần cuối cùng,

anh thực hiện cái phép màu tạo ra ánh sáng từ lưu huỳnh và dầu. Lần cuối
cùng, anh gởi thông điệp cho tàu thuyền hàng dặm quanh đó: cẩn trọng.

***

Đến sáng hôm sau cơn bão đã tan bớt, bầu trời lại xanh hiền hòa. Các bãi

biển đầy những lớp bọt vàng rong rêu mà sóng đã đánh vào. Khi con
thuyền rời Janus Rock, một đàn cá heo đùa trước mũi thuyền một lúc,
những chiếc bóng xám trơn nhô lên hạ xuống như cột nước, lúc xa lúc gần.
Isabel ngồi một bên trong khoang, hai mắt sưng húp và đỏ ngầu. Tom ngồi
phía bên kia. Đám cảnh sát nói chuyện phân công trực, rồi chuyện làm sao
để đánh giày cho thật bóng. Ở sau thuyền, tấm bạt đã mục thỉnh thoảng lại
thả ra mùi kinh khủng của thứ gói ghém trong đó.

Lucy ngồi trong lòng Isabel, lại hỏi lần nữa, “Mình đi đâu vậy má?”

“Đi về Partageuse, cưng à.”

“Tại sao?”

Isabel nhìn Tom. “Má không biết cưng à. Nhưng phải đi.” Cô ôm con bé

thật chặt.

Sau đó Lucy trườn xuống khỏi đầu gối Isabel rồi quay sang Tom. Anh

ôm nó mà không nói gì, cố níu lại mọi thứ nhớ đến con bé: mùi tóc nó, làn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.