ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 300

Chương 27

Kể từ lúc về nhà Isabel cứ tự hỏi Lucy sao rồi – con bé ở đâu rồi? Đã đến

giờ ngủ chưa? Trưa nay ăn gì đây? Rồi trí óc cô lên tiếng, nhắc nhở Isabel
rằng giờ đây mọi thứ đã khác xưa, và cô lại thấy đau đớn mất mát như mới
nguyên. Chuyện gì đang xảy ra với con gái cô? Ai đang cho nó ăn? Ai đang
thay áo cho nó? Lucy côi cút một mình.

Isabel thấy nghẹt thở khi nhớ lại gương mặt của Lucy lúc nó bị ép uống

cốc thuốc ngủ đắng chát. Cô cố khỏa đi bằng những kỷ niệm khác: Lucy
nghịch cát; Lucy bịt mũi lại trước khi nhảy xuống nước; gương mặt nó khi
đang ngủ – thư thái, an tâm, hoàn hảo. Trên đời này chẳng có gì đẹp hơn
cảnh tượng đứa con của mình đang ngủ. Khắp cơ thể của Isabel ghi dấu của
Lucy: ngón tay của cô nhớ lớp tóc mượt mà; hông cô nhớ sức nặng của con
bé, nhớ cả cặp chân nó vòng qua eo cô, nhớ cả đôi má ấm áp, mềm mại.

Khi miên man qua những ký ức đó, cố dỗ dành mình như hút mật từ

bông hoa đã héo rũ, Isabel còn nhận ra bóng đen đang ở sau lưng, bóng đen
mà cô không thể đối mặt. Bóng đen tìm đến với cô trong những cơn mộng
mị, mờ mịt và đau khổ. Bóng đen đó gọi tên cô, “Izzy! Izzy, mình à...”
nhưng cô không thể quay lại, hai vai cô rụt lên đến tận tai như ngăn không
cho ai chạm tới. Cô bừng tỉnh, nghẹt thở, ruột gan rối bời.

Trong lúc đó, cha mẹ Isabel nghĩ rằng Isabel im lặng là để bảo vệ Tom,

một lòng một dạ đến mù quáng. “Con chẳng có gì để nói cả,” cô chỉ nói
một câu đó trong ngày đầu tiên về đến nhà, rồi cô lặp lại y như vậy khi Bill
và Violet cố dò hỏi về Tom, về chuyện vừa xảy ra.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.