ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 310

đoán trước phản ứng của đứa bé. Hai mẹ con như đang hai người đang
khiêu vũ lạc điệu.

Hannah thấy sợ hãi những lúc cô hết cả kiên nhẫn với đứa con gái. Ban

đầu con bé vẫn chịu ăn, chịu đi ngủ và đi tắm sau những cơn khóc lóc còn
giờ đây chỉ câm nín. Trong những năm thắng cô mơ mộng ngày con trở về,
trong cả những cơn ác mộng cô vẫn chưa bao giờ mường tượng ra điều gì
kinh khủng đến vậy.

Bất lực, cô đưa đứa trẻ đến gặp bác sĩ Sumpton.

“Thực ra,” vị bác sĩ phốp pháp vừa nói vừa đặt ống nghe xuống bàn,

“con bé hoàn toàn khỏe mạnh.” Ổng đẩy chiếc lọ đựng kẹo dẻo hình hạt
đậu về phía Grace. “Ăn tự nhiên đi tiểu thơ.”

Vẫn chưa hoàn hồn từ lần đầu gặp ông bác sĩ ở đồn cảnh sắt, đứa bé câm

nín. Hannah cầm chiếc lọ đưa cho nó. “Ăn đi con. Muốn ăn màu gì cũng
được.” Nhưng con gái cô quay đầu đi, rồi cầm lên một lọn tóc, quấn quanh
ngón tay.

“Con bé vẫn còn đái dầm lúc đi ngủ, phải vậy không?”

“Thường xuyên. Nhưng thông thường ở tuổi này...”

“Chị không cần phải nhắc tôi trường hợp của cháu khác thường ra sao.”

Ông bác sĩ lắc chiếc chuông trên bàn, rồi sau một cái gật đầu kín đáo, một
người đàn bà tóc bạc xuất hiện.

“Bà Fripp à, phiền bà đưa Grace ra ngoài chơi để tôi nói chuyện với mẹ

cháu được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.