ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 326

Ngay lập tức, Hannah thấy ân hận vô vàn. “Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con.

Mẹ không muốn làm con đau.” Rồi cô nhớ lại lời dặn của bác sĩ. “Họ đi rồi,
mấy người đó đi rồi. Họ đã làm một việc xấu, không cho con về nhà. Giờ
thì họ đi rồi.” Nghe từ ‘về nhà’, Grace tỏ ra bối rối không hiểu. Hannah thở
dài. “Một ngày nào đó. Một ngày đó con sẽ hiểu.”

Trưa hôm đó, Hannah khóc trong bếp, thấy ân hận vì đã nổi nóng vói

con, Grace lại chơi trò cũ, lần này con bé chơi bằng ba chiếc kẹp áo. Tối
đến, Hannah thức thật khuya, tỉ mỉ cắt may, để sáng hôm sau khi thức dậy
con gái cô sẽ thấy một con búp bê vải mới ngay trên gối – một bé gái mặc
đầm yếm có thêu chữ Grace.

***

“Con không chịu được khi nghĩ tới con nhỏ giờ ra sao, má à.” Isabel nói

khi hai mẹ con ngồi trên ghế mây dưới mái hiên sau nhà. “Chắc nó nhớ
nhà, nhớ mình lắm. Con nhỏ tội nghiệp còn không hiểu chuyện gì đang xảy
ra.”

“Má biết mà, Isabel. Má biết mà.” Mẹ cô đáp.

“Violet đã pha cho cô một tách trà, đặt sẵn trên đùi. Con gái bà giờ đây

đã tiều tụy nhiều – hai mắt lõm sâu thâm quầng xám, tóc rối bời.

Isabel thốt ra cái ý nghĩ vừa đến, cứ như để hiểu hơn. “Chưa bao giờ có

đám tang...”

“Con nói gì kia?” Violet hỏi. Dạo này Isabel hay nói năng khó hiểu.

“Những người đã bỏ con – họ đều bị mang đi, biến mất. Biết đâu một

đám tang sẽ... con không biết... làm cho mọi thứ khác đi. Hugh chỉ có mỗi
tấm ảnh chụp tại ngôi mộ ở Anh. Alfìe chỉ còn là cái tên trên tấm bia tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.