ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 324

của cô vào đó, ngay trước ngày anh và anh Hugh lên đường sang Pháp.
“Tụi anh sẽ về để xem em lớn bao nhiêu rồi. Nên em mau lớn đi nha.”

“Thực ra chừng nào mấy anh mới về?” Isabel hỏi.

Hai anh nhìn nhau, vừa lo lắng vừa phấn khích. “Chừng nào em cao bằng

này,” Hugh đáp, khắc thêm một dấu vào gốc cây cao hơn khoảng tấc rưỡi.
“Chừng nào em cao tới đó tụi anh lại về nhà ghẹo em nữa, Bella à.”

Cô chưa bao giờ cao tới vạch đó.

Tiếng con tắc kè sột soạt lướt qua mang cô về với thực tại, về với nỗi

đau. Những câu hỏi cứ bám theo cô, trên đầu ánh trăng mòn mỏi chiếu qua
cành cây: thực ra Tom là ai? Con người mà cô tưởng mình biết quá rõ đó.
Làm sao anh ta có thể phản bội cô như vậy? Cuộc sống trước đó của hai
người liệu có ý nghĩa gì? Cả những linh hồn sinh ra từ dòng máu hai người
để rồi tàn lụi, không thể nương náu bên trong cơ thể cô, là những ai? Một ý
nghĩ như bóng ma đậu lại trên vai cô: ngày mai còn có nghĩa lý gì?

***

Những tuần sau khi Grace trở về với Hannah còn đau đớn hơn cả lúc con

bé vừa mất tích. Cô phải đối diện với những sự thật từ lâu bị gạt ra một
bên, giờ đây không thể nào trốn thoát. Đã nhiều năm trôi qua. Frank thực
sự đã không còn nữa. Một phần đời đứa con gái của cô cũng đã trôi qua và
không thể nào lấy lại được. Khi Grace vắng bóng trong cuộc đời Hannah,
nó lại hiện diện ở những cuộc đời khác. Đứa con ấy đã sống một cuộc đời
không hề có cô: Hannah chợt bắt gặp một ý nghĩ, nó đã sống mà không hề
nghĩ đến cô. Cô thấy xấu hổ khi nhận ra mình đang cảm thấy bị phản bội.
Bị một đứa bé phản bội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.