ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 335

Vẻ mặt đứa bé bối rối, không hiểu. Septimus nói tiếp. “Ông phải tạm biệt

mẹ của ông, phải vượt biển, đi tàu tới Fremantle. Khi đó ông chỉ lớn hơn
con một chút thôi. Khó hình dung quá phải không con. Nhưng ông tới đây
rồi có cha mẹ mới, tên là Walt và Sarah. Từ đó cha mẹ chăm sóc ông. Cha
mẹ thương ông như mẹ Hannah thương con vậy. Nhiều khi trong đời mình
đâu chỉ có một gia đình.”

Nhìn mặt Grace ông không thể biết nó nghĩ gì về câu chuyện vừa rồi,

vậy là Septimus đổi hướng. Con ngựa thong thả bước đi, thi thoảng ánh
mặt trời chiếu loang lổ qua những cành cây cao. “Con thích cây cối
không?”

Grace gật đầu.

Septimus chỉ mấy cây non. “Con thấy không, cây non đó, đang lớn.

Mình đốn cây già đi, mấy cây mới này lại thế chỗ. Mọi thứ đều mọc trở lại,
nếu ta kiên nhẫn. Khi nào con bằng tuổi ông, cái cây kia sẽ như người
khổng lồ. Sẽ có ích.” Một ý nghĩ chợt đến. “Một ngày nào đó khu rừng này
sẽ là của con. Của riêng con.”

“Của riêng con?”

“Hiện giờ nó là của ông, một ngày nào đó sẽ là của mẹ con và dì Gwen,

rồi sẽ là của con. Con thấy sao?”

“Cho con giựt dây con ngựa được không?”, con bé hỏi.

Septimus bật cười. “Đưa tay đây cho ông rồi mình cùng giữ cương”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.