ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 352

“Con bé là đứa thông minh, nó biết Isabel Sherbourne vẫn chưa chết –

tụi tôi có thấy cô ta ở tiệm Mouchemore”. Hannah ngồi trong phòng khám
của bác sĩ Sumpton, lần này cô không mang con bé theo.

“Là người trong nghề, tôi khuyên chị, thứ duy nhất chữa lành cho con

gái chị là thời gian, và giờ không cho nó gặp người đàn bà tên Sherboume
đó.”

“Tôi chỉ không biết... liệu nếu tôi cố hỏi nó về cuộc sống trước đó. Cuộc

sống ngoài đảo. Như vậy có ích gì không?”

Bác sĩ Sumpton cầm tẩu, rít một hơi thuốc. “Chị phải nghĩ như thế này,

giả thử tôi cắt ruột thừa của chị xong thì việc vô ích nhất là năm phút lại
mở vết thương ra xem, chọc ngoáy coi vết thương đã lành chưa. Tôi biết rất
khó, nhưng ca này, càng ít lời, càng sớm lành. Con bé sẽ quên”.

Nhưng con bé chẳng có vẻ gì là quên cả, Hannah thấy vậy. Tự dưng nó

cứ nằng nặc đòi xếp lại đồ chơi, xếp chăn mền cho ngay ngắn. Nó đánh con
mèo vì dám húc đổ nhà búp bê, rồi cứ ngậm kín miệng, câm như thóc, sợ
nhỡ mà vô tình thể hiện tình cảm với người mẹ giả này.

Nhưng Hannah vẫn kiên nhẫn. Cô kể cho nó nghe những câu chuyện về

khu rừng, về những người thợ gỗ, về ngôi trường ở Perth và lúc cô ở đó, về
Frank và cuộc sống của anh ở Kargoorlie. Cô hát cho nó nghe những bài
hát tiếng Đức, mặc dù nó không màng đến. Cô may áo cho búp bê, làm
món tráng miệng sau bữa tối. Con bé đáp lại bằng những bức tranh vẽ. Lúc
nào cũng chỉ một cảnh. Má và Ba và Lulu ở hải đăng, ngọn đèn tỏa sáng
nơi góc giấy, xua đi mọi bóng tối quanh đó.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.