ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 416

Đồng hồ đổ chuông. Gần đến giờ lên đường. Ngày nay, đường sá đã

được tráng nhựa, từ nhà ra thị trấn chỉ cần lái xe một quãng ngắn. Không
như lúc họ mới đến. Tom thắt cà vạt, thấy một người lạ tóc bạc đang nhìn
mình. Trong chớp mắt anh nhận ra mình trong gương. Giờ đây bộ complet
trở nên rộng thùng thình với anh, áo không còn bó sát như trước nữa.

Bên ngoài cửa sổ sóng vẫn cuộn trào, vỡ tan thành muôn vàn bọt trắng

rơi xuống biển xa. Đại dương không hề in dấu thời gian, mặc cho năm
tháng trôi đi. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng gió tháng Tám lồng lộn.

Tom đặt phong thư vào chiếc rương bằng gỗ long não, kính cẩn đóng lại.

Rồi đây những thứ trong rương sẽ mất hết ý nghĩa, như thứ ngôn ngữ trong
chiến hào đã bị lãng quên, chỉ còn thuộc về một khoảng thời gian xưa cũ.
Năm tháng tẩy mòn ý nghĩa của mọi thứ, co đến khi chỉ còn quá khứ lạnh
như xương, không cảm xúc, không ý nghĩa.

Bệnh ung thư đã làm xong việc từ hàng tháng trước, giờ đây chỉ còn gặm

nhấm từng ngày của Isabel. Không còn gì khác để làm, chỉ chờ đợi. Anh đã
ngồi bên giường cô, nắm tay cô hàng tuần. “Mình nhớ cái máy hát không?”
anh hỏi, hay “Không biết bà Mewett sau này ra sao nhỉ?” Cô mơ hồ mỉm
cười. Đôi khi, cô cố sức nói được, “Đừng quên tỉa cây nghe mình?” Hay,
“Mình kể chuyện em nghe đi Tom. Kể chuyện gì kết thúc có hậu ấy.” rồi
anh sẽ vuốt má cô mà thì thầm. “Ngày xửa ngày xưa có một cô bé tên là
Isabel, tính tình nóng nảy nhất vùng…” khi kể câu chuyện, anh nhìn những
đốm nắng trên tay cô, để ý thấy khuỷu ngón tay hơi sưng lên còn chiếc
nhẫn giờ đây đã lỏng lẻo giữa hai đốt ngón tay.

Gần đến lúc đi, cô không thể tự uống nước, Tom nhúng khăn ướt để cô

ngậm, thoa kem mỡ cừu lên môi cô cho đỡ khô nứt. Anh vuốt tóc cô, giờ
đây đã bạc nhiều, thắt thành bím dày sau lưng. Anh nhìn lồng ngực gầy gò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.