ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 79

một cách vô ích. Thay vào đó ánh sáng sẽ đi ra mặt biển. Như thể những
lớp kính bắt ánh sáng phải rẽ ngang đường vậy. Mấy cái vòng kính ở trên
dưới thanh sắt – mình thấy không? Có mười bốn cái như vậy, càng xa tâm
thấu kính thì vòng kính càng dày hơn: chúng phản xạ ánh sáng trở lại, nhờ
vậy mà ánh sáng tập trung thành một chùm thôi chứ không tản ra đủ
hướng.”

“Vậy là không chút ánh sáng nào được lọt ra ngoài mà không phải đi qua

hết chừng đó?” Isabel nói.

“Nói vậy cũng đúng. Còn đây là ngọn đèn,” anh nói, chỉ tay về phía thiết

bị nhỏ đặt trên đế kim loại ngay chính giữa, bao quanh là lưới măng-sông.

“Trông không có gì ghê gớm.”

“Đúng vậy, lúc này thì không. Nhưng tấm lưới phủ đó là măng-sông tỏa

sáng, nó làm cho hơi dầu cháy sáng như sao vậy, sau khi đã được khuếch
đại. Tối nay tôi sẽ chỉ cho mình thấy.”

“Ngôi sao riêng của hai ta! Cứ như thể cả thế gian này chỉ để cho tụi

mình vậy! Cả ánh nắng và đại dương nữa. Chỉ có mình và em thôi!”

“Nhưng mình ơi, mấy ngọn hải đăng thì hẳn nghĩ rằng chính tôi mới

thuộc về tụi nó,” Tom nói.

“Không có hàng xóm nhiều chuyện, bà con nhàm chán.” Cô khẽ gặm tai

anh. “Chỉ có mình với em thôi...”

“Với mấy con vật nữa. Cũng may là trên Janus không có rắn. Mấy hòn

đảo ở phía dưới thì chỉ toàn rắn là rắn. Nhưng ở đây có vài con nhện độc ưa
cắn, mình phải cẩn thận. Có...” Tom đang chật vật nói cho hết chuyện động
vật trên đảo, nhưng Isabel cứ hôn anh mãi, khẽ gặm tai anh, rồi luồn tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.