ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 93

Isabel không nhịn được nữa, phá ra cười. “Chết mình chưa, ai biểu mình

nghiêm túc quá chi!”

“Khỉ ạ! Mình sẽ hối không kịp vì dám trêu tôi kiểu đó!”

“Thôi, dừng mà! Dừng lại.”

“Không có dừng gì hết,” anh nói, rồi cù vào bụng và cổ cô.

“Em đầu hàng mà!”

“Không kịp rồi!”

Cả hai đang nằm trên bãi cỏ hướng ra Bãi Đắm Tàu. Trời đã về chiều,

ánh nắng nhẹ nhàng tưới vàng bãi cát.

Đột nhiên Tom dừng lại.

“Mình sao vậy?” Isabel hỏi, nhướng mắt nhìn qua mớ tóc dài phủ mặt.

Anh vuốt cọng tóc khỏi mắt cô, rồi im lặng nhìn cô. Cô đặt tay lên má

anh. “Tom?”

“Nhiều lúc tôi thấy choáng váng. Ba tháng trước thôi chỉ có tôi với mình,

rồi giờ đây, lại có thêm một người nữa, từ đâu đâu xuất hiện, cứ như là...”

“Là một em bé.”

“Ừ, là em bé, nhưng đâu chỉ có vậy, Izz à. Ngày trước, khi tôi ngồi trong

buồng đèn, trước khi có mình, tôi hay nghĩ cuộc sống là gì. Ý tôi là, so với
cái chết...” Anh dừng lại. “Tôi lại lảm nhảm rồi. Tôi sẽ không nói nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.