ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 94

Isabel đặt tay dưới cằm anh. “Mình hầu như chẳng nói gì những chuyện

đó cả, Tom à. Mình nói em nghe đi.”

“Tôi không nói thành lời được. Sự sống từ đâu mà ra?”

“Thì sao chứ?”

“Thì sao?” anh hỏi lại.

“Chuyện bí ẩn đó. Chuyện chúng ta không hiểu được đó.”

“Có những lúc tôi muốn một câu trả lời. Tôi chỉ có thể nói với mình như

thế. Những lúc tôi chứng kiến một người trút hơi thở cuối cùng, tôi muốn
hỏi anh ta, ‘Anh đi đâu rồi? Anh mới ở đây, ngay bên cạnh tôi, chỉ mấy
giây trước thôi, rồi mấy mảnh sắt đâm thủng da thịt anh, rồi đột nhiên anh ở
một nơi nào khác. Làm sao lại thế được?’”

Isabel một tay ôm gối, tay kia với cọng cỏ gần đó. “Mình nghĩ người ta

có nhớ gì đến cuộc đời này không, khi họ đi rồi? Mình có nghĩ rằng trên
thiên đàng, ông bà em chẳng hạn, có đang ở cùng nhau không?”

“Tôi không biết đâu mình à,” Tom đáp.

Rồi đột nhiên, thật gấp gáp, cô hỏi. “Khi cả hai ta nằm xuống, Tom,

Chúa sẽ không chia lìa hai ta, phải không mình? Chúa sẽ để ta được bên
nhau chứ?”

Tom ôm lấy Isabel. “Xem tôi vừa làm gì này. Đáng ra nên im luôn mới

đúng. Mà thôi, tụi mình còn đang chọn tên. Tôi còn đang cố cứu vớt đứa
nhỏ tội nghiệp để nó khỏi lớn lên với cái tên Zebedee gì-đó Zanzibar. Còn
tên con gái thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.