màu nâu nhưng đậm nhạt khác nhau. Cửa sổ nứt một đường, trong lọ cắm
một cành hồng đơn độc đã héo khô từ lâu.
“Tìm Ellie Sherbourne hả?” Người đàn ông hói đầu gầy gò xuất hiện ở
bên cánh cửa ngay sau lưng Tom cất giọng.
Nghe tên mẹ như vậy thật lạ lùng. “Ellie” – anh chưa bao giờ nghĩ đến
cái tên “Ellie” đó cả. “Vâng, tôi tìm bà Sherbourne. Khi nào thì bà ấy trở
lại?”
Người đàn ông cười khẩy. “Không trở lại nữa. Tệ hơn nữa là vẫn còn nợ
tôi nguyên một tháng tiền nhà.”
Thực tế sao mà ngang trái. Không giống chút nào với hình dung về cuộc
hội ngộ mà anh đã định sẵn trong đầu, đã mơ đến hàng năm trời. Tim anh
đập nhanh hơn. “Ông có địa chỉ chuyển thư không?”
“Chỗ bà ấy đi thì không chuyển được. Chết từ ba tuần trước rồi. Tôi tới
để dọn hết đồ ra thôi.”
Trong tất cả những tình huống Tom tưởng tượng ra trước đó, không tình
huống nào giống như vậy cả. Anh đứng đó, sững sờ.
“Anh định dọn vô hả? Hay dọn vô luôn bây giờ?” Ông chủ nhà hỏi,
giọng cáu bẳn.
Tom ngập ngừng. Anh mở ví, lấy ra năm bảng. “Tiền nhà của bà ấy,” anh
nói nhẹ nhàng, rồi bước ra khỏi phòng, cố nuốt nước mắt ngược vào trong.
Sợi chỉ hy vọng mà Tom từng nâng niu từ lâu đã đứt phựt: ngay trên con
phố vắng ở Sydney, ngay trước thềm cuộc chiến. Chỉ trong một tháng sau