ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 90

Trong nhà kho anh ngắm mấy mẩu gỗ định dùng để đóng chiếc ghế bập

bênh cho Isabel. Anh cố nhớ lại chiếc ghế mẹ anh đã ngồi ru anh, kể
chuyện cho anh nghe. Cơ thể anh nhớ lại cảm giác được mẹ ôm – thứ cảm
giác đã mất hàng mấy chục năm. Anh tự hỏi không biết đứa bé con mình sẽ
giữ được chút ký ức về vòng tay của Isabel trong hàng chục năm tới không.
Tình mẫu tử thật kỳ lạ. Người phụ nữ thật dũng cảm khi quyết định làm
mẹ. Anh bâng khuâng nghĩ về người mẹ của mình. Nhưng Isabel có vẻ
hoàn toàn chắc chắn với sự lựa chọn đó. “Tự nhiên mà, Tom. Có gì phải
sợ?”

Anh lần ra dấu vết của mẹ khi vừa hai mươi mốt tuổi, mới tốt nghiệp kỹ

sư. Cuối cùng anh cũng được tự do làm chủ đời mình. Địa chỉ mà tay thám
tử đưa cho anh là một nhà trọ ở Darlinghurst. Anh đứng ngoài cửa, trong
bụng rối bời, vừa hy vọng vừa hoảng sợ, cứ như đột nhiên quay về lúc tám
tuổi. Anh nghe thấy những âm thanh của những nỗi tuyệt vọng khác lọt ra
từ khe cửa dọc theo hành lang hẹp lót gỗ. Một người đàn ông khóc nức nở
ở phòng bên cạnh rồi giọng một người đàn bà hét, “Không thể sống như thế
này mãi được!”, kèm theo đó là tiếng trẻ con khóc. Văng vẳng xa xa vọng
lại nhịp ván đầu giường gấp gáp đập vào tường, có lẽ người đàn bà nằm
trên chiếc giường đó đang bận rộn kiếm miếng ăn.

Tom nhìn lại dòng chữ bút chì trên mẩu giấy. Đúng số phòng rồi. Anh rà

lại trí nhớ, tìm lại giọng mẹ êm ái như hát ru. “Trộm vía, Thomas bé bỏng.
Để mẹ lấy băng dán vào chỗ bị đau nhé?”

Tiếng gõ cửa không được đáp lại, anh thử thêm lần nữa. Cuối cùng, anh

cẩn thận vặn nắm cửa, cửa mở ngay không chút khó khăn. Mùi hương
không nhầm lẫn vào đâu được tỏa ra, nhưng chỉ trong giây lát anh nhận ra
lẫn vào đó có cả mùi rượu rẻ tiền và thuốc lá. Trong căn phòng ảm đạm chỉ
có chiếc giường không tươm tất và chiếc ghế bành cũ rách, cả hai đều có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.