ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 153

Mùa vải đã qua, đến lượt cây nhãn lên sàn. Du khách đến thôn Lệ Hoa

không ngớt, Khương Dương lái motor nhanh nhẹn lách xuyên qua.

Anh dừng lại trước một căn nhà hai tầng có gác lửng già cỗi.

Bề ngoài tường được xây trộn với đá, bụi giăng đầy không nhìn ra màu

gốc, cửa sổ cũng hở gió. Cả căn nhà nhìn như một tòa nát vụn, nằm trong
phường tráng gạch men sứ mới toanh cứ như lỗ sâu trên răng.

Chủ nhà quanh năm ở Hồng Kông, bất động sản có rất nhiều nên cũng

lười đoái hoài đến căn phòng cũ nát này, do Khương Dương giật dây thuê
được giá thấp cho Cát Tường.

Trên cửa cài khóa, từ cửa sổ có thể trông thấy bên trong xếp đầy chai lọ,

mấy gánh giấy vụn hay đồng nát sắt vụn.

Sáng sáng, Cát Tường hay lên núi nhặt vỏ nhựa do du khách vất lại, đến

trưa khi mặt trời tỏa nắng gay gắt mới gấp gáp quay về.

Khương Dương đứng đợi ở cửa một lúc, quả nhiên đợi được bù nhìn kia

quay về, đi theo sau là chú chó vàng.

Cát Tường nhìn Khương Dương như nhìn thấy khách đến, rảo bước

nhanh hơn, gậy nện xuống đất cộc cộc càng lúc càng nhanh, chai nhựa
trong túi nhựa phát ra tiếng ồn ào.

Trên mặt Cát Tường để lộ nụ cười, miệng mở rộng, Khương Dương biết

ông ta định gọi gì, bèn nhanh chóng cản lại.

Khuôn mặt nhăn nheo của Cát Tường lộ ra nụ cười ngại ngùng.

Cát Tường mời anh vào nhà, Khương Dương tự mình ngồi xuống ghế.

Cửa sổ mở toang, cả căn nhà thông thoáng, gió trời thu ùa đến, cuốn đi mùi
lạ thoang thoảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.