ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 155

Hai tay Hứa Liên Nhã đút vào túi áo blouse trắng, bước ra khỏi quầy tiếp

tân, nói như ra lệnh: "Ôm chó lên, đừng để dưới đất."

"Tuân lệnh."

Khương Dương lập tức cúi người ôm lấy A Khang. A Khang không

được ăn uống đủ chất, dậy thì muộn, khung xương nhỏ hơn so với đồng
loại cùng tuổi, vốn không mập mạp gì, được Khương Dương ôm trong lòng
không thấy lớn lắm.

Anh ôm như ôm trẻ, nâng phía sau A Khang lên, A Khang chổng bốn

chân lên trời, một người một chó, ánh mắt vô tội, chẳng hiểu sao trông có
vẻ buồn cười, lại có chút ấm áp.

Hứa Liên Nhã không nhịn được mỉm cười, cúi đầu kéo khẩu trang lên,

che lại ý cười.

"Bác sĩ Hứa, tôi đã ôm nó lên rồi." Khương Dương nói, "Đi tắm chỗ

nào?"

Hứa Liên Nhã nghe thấy tiếng nước bên trong ngừng lại, bèn nói: "Đợi

lát nữa."

"Tuân lệnh."

"..."

Hứa Liên Nhã đi vào gian thẩm mỹ, chú chó poodle kia đã xong xuôi.

Gian thẩm mỹ được ngăn cách với nơi khác bằng kính thủy tinh, trên tường
dán poster tuyên truyền, từ giữa khe dán Hứa Liên Nhã trông thấy Khương
Dương với A Khang mắt to trừng mắt nhỏ, không khỏi bật cười.

Hứa Liên Nhã đi ra, Khương Dương vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ,

giống như học sinh bị cô giáo phạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.