ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 157

Đáp lại anh là một cái lườm sắc bén của Hứa Liên Nhã.

Khương Dương vui vẻ ra mặt, nói như không muốn sống: "Tôi đây yên

tâm rồi."

"Đồ điên!" Hứa Liên Nhã hạ giọng mắng.

Khương Dương không giận, ngược lại còn cười, "Đúng thế."

A Khang giống chủ, khờ dại rên một tiếng chứ không sủa. Trên người nó

toàn bọt khí, Hứa Liên Nhã đưa tay thoa lên, bỗng quẹt lên hai má Khương
Dương một cái.

Khương Dương vẫn còn đang trong trạng thái ngà ngà say, không để ý, ơ

lên một tiếng.

Hứa Liên Nhã bật cười. Cô đeo khẩu trang, vốn không thấy được, nhưng

đuôi mắt cong lên khiến anh cảm nhận được.

Khương Dương nhìn cô chăm chú, vui vẻ lau đi bọt xà phòng, chen đến

bên cạnh cô rửa tay, cơ thể như vô ý cọ vào người cô.

Một thoáng tê dại, Hứa Liên Nhã nổi da gà khắp người, thấp giọng quát:

"Đứng sang một bên đi, vướng tay vướng chân."

Không bảo anh cút ra ngoài, Khương Dương lại quay về chỗ cũ.

"Hình như A Khang rất quen anh." Hứa Liên Nhã nói.

"Bao giờ rảnh tôi lại đi thăm nó."

"Cha nuôi nhỉ."

"Đúng thế." Khương Dương cười nhìn cô, "Mẹ nuôi à."

Hình như Hứa Liên Nhã khẽ hừ một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.