ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 165

Hứa Liên Nhã lại dặn, "Mày đừng nói chuyện này với người khác, bát tự

còn chưa biết đâu. Cũng đừng nói với mẹ mày, tao sợ rơi vào tay mẹ tao thì
bà ấy lại nổi đóa mất."

Phùng Nhất Như chỉ lên trời thề, "Đã rõ." Bất chợt như nghĩ đến điều gì,

"Hà Tân biết không?"

Nhắc đến người này, Hứa Liên Nhã nhíu mày mất kiên nhẫn, Phùng

Nhất Như nói như hiểu chuyện: "Đã rõ rồi." Cô ấy xoa ngực ngực làm ra vẻ
đau đớn, "Xem ra anh ấy muốn hất bàn mất."

Xe bus của Phùng Nhất Như đã đến, bỗng cô ấy nhả ra một câu: "Tao là

người đầu tiên biết sao?"

Hứa Liên Nhã khẽ giật mình, gật đầu.

"Mày nói cho tao biết đầu tiên, tao rất vui." Trước khi lên xe, Phùng

Nhất Như kích động lắc lắc tay cô.

***

Hứa Liên Nhã ấn chuông cửa nhà mình, cửa nhanh chóng bật mở từ bên

trong, cách một lớp cửa chống trộm thấp thoáng trông thấy gương mặt của
Khương Dương.

"Về rồi à." Khương Dương cẩn thận đẩy cửa chống trộm ra.

Hứa Liên Nhã bắt chéo hai tay ra sau lưng, vừa bước đến vừa nói: "Đoán

xem tôi mua gì."

Khương Dương đẩy cửa, Hứa Liên Nhã cũng thuận thế xoay người lại,

tay vẫn giấu ở phía sau như cũ.

"Cho tôi sờ thử xem, tôi sẽ không nhìn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.