ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 227

Soto Gari khiến Quách Dược ngã rầm xuống đất, đầu gối Khương Dương
đè lên người anh ta, giận dữ nói: "Đừng có tưởng tôi rời khỏi đội rồi thì là
đồ bỏ đi, giết chết anh dễ như bỡn."

Quách Dược không phản kháng như đã cam chịu, ngẩng đầu nhìn

Khương Dương đứng dậy tiến vào dưới bóng đèn, vẫn chưa từ bỏ ý định
gào lên một câu: "Tốt nhất cậu đừng có chết sớm như thế, giữ lại chút sức
để mà chỉnh tôi."

Quách Dược không theo kịp, một mình anh quay về phòng thuê, có cảm

giác như bị lưu đày. Anh nằm ngửa ra trên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần
nhà xám trắng, những con dĩn lởn vởn vòng quanh dưới ánh sáng.

Quách Dược lại nghi ngờ anh, là vết nhơ của anh đã làm giảm bớt lòng

tin của chiến hữu, hay chỉ là đơn thuần lo rằng Khương Dương nhất thời lạc
đường.

Một lúc lâu sau, anh ấy điện thoại ra, tháo nắp ra - bên trong rớt ra một

túi nhỏ, mỏng như một chiếc thẻ, chứa bột trắng bên trong.

Khương Dương kẹp lấy nó nhìn dưới ánh đèn, từng hạt nhỏ li ti trong

suốt, giống hệt đường thỏi sau khi được nghiền nát.

Anh mang theo nó cả một buổi chiều, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn kỹ

nó đến thế. Lúc ở với Lương Chính, anh gần như không có cơ hội tiếp xúc.

Bọn họ sợ anh không khống chế được, nhưng không phải anh đã nhịn lâu

lắm rồi sao. Anh tự giễu.

Hỏi anh liệu có quên cảm nhận lúc đó không, dĩ nhiên là không. Một nửa

là hối hận một nửa là phiêu bồng, anh như khối sắt được nung đỏ, hai tâm
trạng đối lập nhau đập vào anh, lúc cho khối sắt chưa thành hình vào nước,
lập tức xèo một tiếng khói trắng bay ra, định hình thành hình dạng dữ dằn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.