ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 307

Triệu Tấn Dương thầm thở dài một tiếng. Anh đã ngồi xe cảnh sát nhiều

rồi, với tư cách là kẻ tình nghi cũng không phải là chưa có.

Lần đầu tiên - trước kia khi làm nhiệm vụ, vì tránh để xuất hiện nhân tố

bất ngờ làm lộ sơ hở, đồng nghiệp mai phục cũng còng anh lại - lấy thân
phận kẻ qua đường ngồi xe thế này, thì xưa nay chưa từng có.

Xe cảnh sát đưa bọn họ đến đồn công can. Triệu Tấn Dương nhìn quanh

để ý, ở đây không có người quen lúc trước.

Phòng thẩm vấn lúc này không đủ để dùng, có mấy người bị còng tay

bên cửa sổ phòng làm việc, đứng vật vờ nghiêng ngã, đến thân mình còn
chưa giữ nổi nên không ai quá chú ý đến họ.

Mắt bé để cho bọn họ đứng trong góc, rồi lên tiếng chào hỏi với đồng

nghiệp đang trực.

"Làm gì thế?" Ý hỏi hai người đứng trong góc nhìn có vẻ đàng hoàng.

Mắt bé tiến lại bên tai anh ta lẩm bẩm một hồi, lập tức trong mắt người

cảnh sát kia dấy lên vẻ chẳng mấy ngạc nhiên.

"Đợi tí đã." Rồi anh ta chỉ vào mấy người bị còng tay bên cửa sổ, phiền

não nói: "Tôi chỉnh nhóm này trước đã."

"Được, đợi họ không chịu nổi nữa rồi gọi đến."

Cảnh sát kia nhìn qua có vẻ từng trải hơn mắt bé, nói: "Nhưng nhìn dáng

vẻ này thì khả năng không lớn đâu. Có khả năng nhất là người đàn ông kia
là kẻ chuyên lừa gạt tình cảm, nhất là nhắm vào đối tượng nữ tri thức độc
thân cô đơn. Lần trước gặp phải một cô gái báo án chính là bị như vậy đấy,
cô ấy bị 'bạn trai' lừa mấy hai chục nghìn - dĩ nhiên ban đầu không gọi là
lừa, còn kêu là mượn, có mượn nhưng không trả, mượn được rồi thì lập tức
biến mất - khóc lóc đến cửa tìm cảnh sát! Sau đó đã bắt được người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.