ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 447

Hứa Liên Nhã không vào cửa, cũng không biết còn lại ai.

Tòa nhà sáu tầng, nhà cũ ở tầng năm. Leo lên một hơi, Hứa Liên Nhã thở

hổn hển, trong lòng bội phục Triệu Tấn Dương cõng được cô lên hai mươi
bảy tầng.

Mở cửa ra, không khí ngột ngạt như muốn hất ngã cô. Vật dụng trong

nhà được phủ vải trắng, bụi băm lác đác, nhìn vừa cô độc vừa thê lương.
Hứa Liên Nhã mở cửa thông ra ban công, xương rồng bà cao một tầng lầu
đã khô héo xơ xác, cô bèn đi tưới đầy nước.

Quay vào phòng khách, Hứa Liên Nhã dựng tập ảnh ở trên tủ ti vi lên, đó

là ảnh chụp chung của cô với bố khi cô học tiểu học, cảnh nền chính là núi
Vòi Voi ở thành phố Quế Lâm. Người đàn ông trong ảnh đang ở vào những
năm tháng đẹp đẽ nhất, phong độ hiên ngang, so ra cũng không kém Triệu
Tấn Dương là bao.

Hứa Liên Nhã dùng hết một buổi sáng để dọn dẹp sạch sẽ, rồi đi phơi

chăn, đến giờ cơm tối thì căn nhà mới có vẻ thoáng đãng hơn.

Ngày nghỉ trôi đi rất nhanh, chưa gì đã đến giao thừa rồi. Hứa Đồng ra

lệnh, bất kể thế nào thì tối nay cũng phải về nhà đón năm mới. Hứa Liên
Nhã trả lời, không tính là thỏa hiệp. Cô nói: "Trước khi quay về đi làm con
sẽ ở nhà." Lúc này Hứa Đồng mới hài lòng.

Triệu Tấn Dương từng hỏi làm thế có ý nghĩa gì. Cũng không phải Hứa

Liên Nhã tưởng nhớ đến điều gì cả, còn nếu phải nói có ý nghĩa lớn nhất
thì, sau khi suy nghĩ cô liền nói cho Triệu Tấn Dương biết...

"Vì để đỡ nghe mẹ em lải nhải."

Trong điện thoại, Triệu Tấn Dương không khỏi bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.