ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 684

dụng máy tính của cô."

Đã như vậy mà còn gọi là máy tính, Hứa Liên Nhã nhớ đến màng ny lon

bị đốt tan chảy vừa nhìn thấy.

"Có điều," Cản sát khổ sở lấy bút gãi đầu, "Máy tính thành ra thế này, có

thể khôi phục được số liệu hay không cũng khó nói. Phía sau tiệm của cô là
thôn Thành Trung, quản lý ra sao cô biết đấy, cũng không dám nói camera
có hữu dụng hay không."

Hứa Liên Nhã lộ vẻ ấm ức.

"Không phải tôi đả kích cô, chẳng qua là cho cô biết tình cảnh xấu nhất

thôi. Dĩ nhiên," Cảnh sát đặt bút vào sổ, "Nhất định chúng tôi sẽ cố gắng
điều tra."

"Tôi biết rồi."

Thái độ phối hợp của Hứa Liên Nhã có thể nói là bình tĩnh, thậm chí còn

có phần lạnh lùng. Cảnh sát vừa hỏi xong bà chủ ở tiệm rèm bên cạnh, bà ta
khóc lóc không ngừng, phản ứng của hai người đúng là hai thái cực, cảnh
sát bắt đầu hơi nghi ngờ chủ tiệm không phải là người phụ nữ trước mặt.

Trong thâm tâm Hứa Liên Nhã rất mờ mịt, lại không trút hết ra miệng.

Cô lục soát từng tấc một trong đống phế tích, nhặt lấy từng món đồ may
mắn còn nguyên vẹn, cuối cùng chỉ có một chiếc hộp nhỏ.

Gọi điện với công ty bảo hiểm xong, Hứa Liên Nhã ôm hộp giấy về nhà,

chưa đến bao lâu thì Hà Tân đã đến gõ cửa.

"Anh không gọi điện cho em được, nên mới tới đây." Dáng vẻ hấp tấp

như chạy cầu thang bộ lên, "Sáng nay bạn anh có đi ngang qua, cậu ta nói
hình như là chỗ của tiệm em nên anh đến. May mà em không sao..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.