"A Dương, đừng để ý đến chúng nó." Tiểu Trí xách lồng chim chắn trước
người A Dương.
"Lai Niệu Trí, cút ra đi ——" Hồ Minh Vĩ đẩy một phát vào ngực cậu
bé, con chim trong lồng Tiểu Trí bị dọa sợ, nhảy lên một cái.
Cậu nam sinh mãi vùi đầu chọn vải nghe thấy tiếng bèn nhìn sang, quát
một tiếng cản chúng lại: "Làm gì đấy, bắt nạt bạn học hả?"
Hồ Minh Vĩ không ngờ là có người lớn đi kèm, sợ hãi gọi đồng bọn: "Đi
thôi, đi nhanh lên!" Dưới chân như được thoa dầu, vèo một phát chạy vụt
đi, cặp sách lắc lư ở trên lưng.
A Dương kéo tay nam sinh, "Cậu nhỏ ơi, chúng ta về nhà đi, trời mưa
rồi, bố cháu phải về rồi..."
Mặt ông cậu bối rối không biết phải làm sao, "... Đợi tí đã, còn phải mua
chanh cho mẹ cháu nữa."
"Đi nhanh lên, đi nhanh lên mà ——" Nước mắt lã chã chực khóc, cô bé
giơ hai tay ra kéo lấy bàn tay của nam sinh, "Bố cháu phải về rồi..."
"Đợi đã, còn chưa đưa tiền mà." Nam sinh xốc lấy túi vải, rồi lại lấy
chanh cho vào túi, hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Năm đồng một túi."
"Vậy còn tất cả?"
Ông chủ lấy vải, ngậm thuốc lá híp mắt nhìn con số trên cán cân, hai
mươi lăm đồng bốn.
Nam sinh nói: "Cả thảy ba mươi được không ạ?"
Ông chủ gật đầu, "Được."