ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 845

Người đàn bà cho gà ăn xong liền đứng thẳng người lên, vừa vặn đụng

mặt Hứa Liên Nhã.

Sau khi làm mẹ, Hứa Liên Nhã thường cảm thấy thú vị trước những di

truyền trên người trẻ nít. Giống như bây giờ, cô chắc chắn người đàn bà kia
chính là mẹ của Triệu Tấn Dương.

Hứa Liên Nhã kéo A Dương đến đôn đá ven đường để nghỉ ngơi, nói:

"Chúng ta đến nơi rồi, chính là chỗ đó, đợi trời tối rồi vào."

A Dưởng ngẩng đầu nhìn trời, hỏi: "Tại sao phải đợi trời tối ạ?"

Hứa Liên Nhã thì thầm bên tai cô bé một hồi, A Dương không ngừng gật

đầu.

Bảy giờ bốn mươi lăm phút, Hứa Liên Nhã thấy thời gian đã đủ.

"Mẹ vừa nói gì con đã nhớ chưa?"

A Dương dùng sức nói: "Rồi ạ!"

Hứa Liên Nhã vỗ đầu cô bé, "Tối nay chúng ta ngủ ở ven đường hay ngủ

ở trong nhà, đều phải xem xem biểu hiện lát nữa của con đấy."

Màn đêm ôm lấy thôn làng liền trở nên vô cùng yên lặng, đên tuyền một

mảnh, xung quanh chỉ có tiếng chó sủa ngẫu nhiên cùng côn trùng râm ran
kêu.

Cổng chính không khóa cửa, để lộ ánh đèn ảm đạm.

Hứa Liên Nhã gõ cửa, cất giọng hỏi: "Có người ở nhà không?"

Không ai trả lời.

Cô căng thẳng nắm chặt tay con gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.