Người ấy đáp một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài.
Giống như rất nhiều nông thôn điển hình khác, phần lớn thanh niên khỏe
mạnh ở thôn Phúc Sa đều gia nhập làn sóng công nhân đến Quảng Đông,
bình thường chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ. Lúc này lại đang nghỉ hè, có
rất nhiều đứa trẻ đã xuôi nam đoàn tụ với cha mẹ. Chỉ có lúc ăn Tết và việc
cưới gả, trong thôn mới náo nhiệt lên chút.
"Trẻ con sẽ không chạy lung tung đâu, nhất định là thấy thứ gì đó lạ nên
quên thời gian rồi."
Tuy Khương Mẫn an ủi như thế, nhưng sốt ruột trong mắt lại không cách
nào che giấu được, hai tay cứ vặn xoắn vào nhau.
Hứa Liên Nhã mờ mịt gật đầu.
"A Dương —— "
Hứa Liên Nhã đi theo hai người đến bờ sông, suốt dọc đường không
ngừng hô hoán.
Cơn mưa đêm qua như thác đổ, nước sông đục ngầu càng có vẻ nguy
hiểm hơn lúc trong veo. Cỏ tranh bên bờ sông đung đưa, thỉnh thoảng lấp
lóe ảo giác có người chui ra.
A Dương biết bơi, nhưng chắc chắn sẽ không mạo hiểm nghịch nước, trừ
khi vô tình...
Hứa Liên Nhã không dám nghĩ.
Dẫn đầu đi là ông cụ cùng một bà già tuổi tác xấp xỉ.
Bà già dùng giọng địa phương cảm khái: "Lại một 'A Dương' nữa à, tôi
nhớ lúc trước khi tìm A Dương đó, Li Giang cũng ngập nước."