Nhìn bóng lưng của Quách Dược, Hứa Liên Nhã nói: "Hai người có
chuyện cần nói à?"
"Hả?" Lúc này Triệu Tấn Dương mới phản ứng được cô đang chỉ
phương diện gì, "Không có, chỉ là rảnh rỗi tụ tập thôi."
Hứa Liên Nhã không nói gì, im lặng mở nắp hộp giữ nhiệt ra.
Triệu Tấn Dương kéo cổ tay cô, "Thật sự không có. Anh đã nói rồi, giờ
anh không làm nữa."
"Ăn cơm thôi."
A Dương đã chực sẵn bên cạnh, Hứa Liên Nhã vừa đem thức ăn ra là lập
tức nói: "Hộp này không đủ lượng ba người, em ăn ở nhà rồi, hai người ăn
đi."
Nhìn hai người vừa ăn vừa lén lút quan sát động tác của đối phương,
Hứa Liên Nhã có chút vững lòng.
"Hay là tối nay gọi Quách Dược đến nhà ăn cơm đi."
Triệu Tấn Dương ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, hai mắt mở to.
"Có thể không?" Anh hỏi.
"Không phải hai anh có chuyện muốn nói à."
Triệu Tấn Dương cười, nuốt cơm xuống cổ, "Vậy làm phiền em rồi."
Hứa Liên Nhã kỳ quái nhìn anh, thấp giọng nói: "Khách khí cái gì."
Triệu Tấn Dương và một đũa lớn cơm, có vẻ dốc hết sức.
***