Dostoevsky
Anh em nhà Caramazov
Dịch giả: Phạm Mạnh Hùng
Chương 2
Bọn nhóc
Vào buổi sáng lạnh giá và ẩm ướt tháng mười một, Kolia Kraxotkin ngồi
nhà. Hôm ấy là chủ nhật không phải đến trường.
Đã mười một giờ, nó nhất định không ra khỏi nhà, "có một việc hết sức
quan trọng". Thế nhưng bây giờ chỉ còn một mình nó ở lại trông nhà, vì
người lớn đi vắng hết, do một việc cấp thiết và lạ lùng. Trong ngôi nhà của
bà quả phụ Kraxotkina, bà cho thuê hai phòng tạo thành một căn hộ riêng
tách biệt với căn hộ bà ở bởi một gian phụ, người thuê nhà là vợ một ông
bác sĩ có hai con nhỏ. Bà vợ bác sĩ này cùng tuổi với Anna Fedorovna và
rất thân với bà, ông bác sĩ đã đi biệt một năm nay, nghe nói thoạt đầu ông
đi Orenbua, rồi đi Tasken, và nửa năm nay không hề có tin tức gì về ông,
thành thử nếu không có tình bạn với bà Kraxotkina làm dịu bớt nỗi đau xót
của bà vợ bị ông chồng bác sĩ bỏ rơi thì bà ta sẽ khóc hết nước mắt mất. Đã
thế, lại khổ thêm nữa là chính đêm thứ bẩy sang ngày chủ nhật ấy,
Ekaterina, cô ở duy nhất của bà vợ bác sĩ lại đột ngột cho bà chủ biết rằng
sáng hôm sau cô ta có ý định cho ra đời một đứa con. Sự thể thế nào mà
trước đó không ai nhận thấy gì, mọi người đều thấy đó gần như một phép
lạ. Bà vợ bác sĩ sửng sốt, bà quyết định rằng trong lúc còn có thời gian,
phải đưa Ekaterina đến một nơi trong thành phố chúng tôi, do một bà đỡ
thành lập chuyên để giải quyết những trường hợp loại này. Bà rất quý cô ở
gái đó, nên bà tức khắc thực hiện ý định của mình, đưa cô ta đi ngay, chẳng
những thế còn ở lại với cô ta. Rồi đến sáng, không rõ vì lý do gì lại cần đến
sự giúp đỡ của bà Kraxotkina, trong trường hợp này bà có thể xin một