ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 1015

- Thứ nhất, - Ivan Fedorovich mở đầu, - tao biết rằng cơn động kinh không
thể biết trước. Tao đã hỏi rồi, mày đừng có loang quanh. Không thể biết
trước ngày và giờ được. Làm sao khi ấy mày lại có thể biết trước ngày và
giờ, mà lại biết là sẽ ngã xuống hầm nhà. Làm sao mày lại có thể biết trước
rằng trong cơn động kinh mày ngã xuống chính cái hầm nhà ấy nếu không
cố ý lên cơn?

- Dầu sao tôi cũng cứ phải xuống hầm ngày mấy lần. - Xmerdiakov thong
thả kéo dài giọng. - Đúng một năm trước, tôi đã ngã lộn nhào từ gác thang
xuống. Đúng là không thể đoán ước ngày giờ lên cơn động kinh, nhưng
linh cảm dù bao giờ cũng có thể có.

- Thế mà mày thấy trước được cả ngày giờ?

- Thưa cậu, về bệnh động kinh của tôi thì tốt nhất là cậu cứ hỏi các bác sĩ ở
đây: bệnh thật hay giả, còn tôi chẳng có gì nói với cậu về chuyện này nữa.

- Thế còn hầm nhà? Hầm nhà thì làm sao mày đoán trước được?

- Thì ra chính cái hầm ấy nó ám cậu! Tôi xuống hầm là vì tôi sợ; sợ nhất là
vắng cậu thì cả thế giới không có ai bênh vực tôi. Khi ấy tôi chui xuống
hầm nhà và nghĩ: "Nó sẽ đến bây giờ, sắp lên cơn rồi, có ngã không?" vì ý
nghĩ ấy mà cổ họng tôi thắt lại… thế là tôi lộn cổ xuống. Tất cả những cái
đó và toàn bộ cuộc nói chuyện tối hôm trước với cậu ở cổng, việc tôi đã nói
với cậu về nỗi sợ của tôi và về hầm nhà, tôi đã kể chi tiết với bác sĩ
Gherxenstube và viên dự thẩm Nikolai Parfenovich, tất cả đã được ghi biên
bản. Còn bác sĩ ở đây Varvinxki đã đặc biệt nhấn mạnh rằng chính ý nghĩ
làm nảy sinh ra điều đó, tức là chính sự nghi ngờ rằng "ta có ngã hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.