Khách nói, rõ ràng say mê sự hùng biện của mình, mỗi lúc một cất cao
giọng và giễu cợt nhìn chủ nhân. Nhưng y không kịp nói hết: Ivan vồ lấy
cái cốc trên bàn và thẳng cánh ném vào diễn giả.
- A, rốt cuộc thật là dớ dẩn! - Người kia kêu lên, bật dậy khỏi đi văng và
dùng ngón tay phẩy những giọt nước trà. - Anh ta nhớ đến lọ mực của
Lute! Bản thân anh ta coi tôi là giấc mơ và ném cái cốc vào giấc mơ! Ấy là
kiểu đàn bà! Thì tôi đã ngờ rằng anh ta chỉ giả vờ bịt tai, nhưng vẫn nghe…
Ở cửa sổ có tiếng gõ cương quyết và dai dẳng. Ivan Fedorovich bật dậy
khỏi đi văng.
- Nghe thấy chứ, ra mở cửa đi. - Khách kêu lên, - đấy là chú em Aliosa của
cậu đến, có tin lạ hoàn toàn bất ngờ đấy, tôi bảo cậu mà!
- Im đi, thằng lừa dối, ta biết từ trước ngươi rằng đó là Aliosa, ta linh cảm
thấy nó, cố nhiên không phải vô cớ mà nó tới, nó tới là có "tin tức"! - Ivan
kêu lên như điên.
- Ra mở cửa, mở cửa cho chú ấy. Trời đang bão tuyết, mà đấy là em ruột
anh. Thưa ông, ông có biết thời tiết thế nào không? Thời tiết này dù ngay
đến một con chó cũng không nên đuổi ra ngoài.
Tiếng gõ tiếp tục. Ivan toan lao ra cửa sổ, nhưng có cái gì đột nhiên trói
chân trói tay chàng. Chàng gắng hết sức cố phá tan nhưng dây rợ trói buộc
mình, nhưng hoài công, tiếng gõ cửa mỗi lúc một mạnh và to. Rốt cuộc dây
rợ bỗng đứt hết, và Ivan Fedorovich bật dậy trên đi văng. Chàng ngơ ngẩn
ngó quanh. Cả hai ngọn nến hầu như đã cháy hết, cái cốc chàng vừa ném
vào khách vẫn ở trên bàn trước mặt chàng, trên đi văng đối diện chẳng có