khách đến để Cha ban phước. Miuxov toan đánh bạo hôn tay Cha, nhưng
Cha đã kịp rụt tay lại, thế là cái hôn bị hẫng. Song Ivan Fedorovich và
Kalganov lần này được ban phước trọn vẹn, nghĩa là hôn tay Cha chùn chụt
theo kiểu bình dân hết sức chất phác.
- Trình Cha, chúng tôi phải hết lời xin lỗi Cha, - Petr Alecxandrovich lên
tiếng, miệng mỉm cười nhã nhặn, nhưng giọng vẫn nghiêm trang kính cẩn, -
xin Cha thứ lỗi vì chúng tôi đến mà không có Fedor Pavlovich, người đã
được Cha mời và cũng cùng đi với chúng tôi. Ông ấy buộc lòng phải cáo từ
không dự bữa tiệc ăn này, và không phải không có lý do. Ở phòng Cha
Zoxima, do quá hăng máu trong cuộc cãi lộn vô phước với con trai, ông ta
đã nói mấy lời rất chi là không tiện… tóm lại là rất đỗi thô bỉ… mà hình
như là (ông nhìn các giáo sĩ) Cha cũng đã biết rồi. Ông ta tự biết mình có
lỗi và thành thực hối hận. Ông ta xấu hổ và bởi vì không vượt qua được nỗi
hổ thẹn, ông ta nhờ tôi và con trai ông ta là Ivan Fedorovich mình lại với
Cha rằng ông ta hết sức hối tiếc, buồn phiền và ân hận… Tóm lại ông ta hy
vọng và mong mỏi sau này sẽ chuộc lỗi đầy đủ, còn bây giờ ông ta xin Cha
ban phước và cầu xin Cha quên đi chuyện đã lỡ xảy ra…
Miuxov im tiếng. Nói xong mấy lời cuối cùng của đoạn độc thoại dài, ông
ta bằng lòng với mình lắm đến độ cơn tức giận mới đây không còn dấu vết
gì trong tâm hồn ông. Ông lại hoàn toàn chân thành yêu nhân loại. Cha viện
trưởng nghiêm trang nghe ông nói từ đầu chí cuối, đoạn hơi cúi đầu đáp lại:
- Tôi rất lấy làm tiếc là ông ấy đã vắng mặt. Nếu dự bữa ăn với chúng ta, có
lẽ ông ấy sẽ yêu mến chúng ta, cũng như chúng ta sẽ yêu mến ông ấy. Xin
mời quý vị vào bàn.
Cha đứng trước ảnh thánh và cầu kinh, đọc thành tiếng. Mọi người kính cẩn