ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 172

ông ta cũng biết tự kìm mình và thậm chí có những lần ông ta lấy làm ngạc
nhiên về điều đó. Ông ta xuất hiện trong phòng ăn của Cha viện trưởng
đúng vào lúc đọc kinh xong và mọi người đến bàn ăn. Ông ta dừng lại ở
ngưỡng cửa, nhìn khắp lượt tất cả mọi người, ngạo nghễ nhìn thẳng vào
mắt họ và bật ra một tiếng cười dài, trâng tráo và độc ác.

- Thế mà họ tưởng tôi đã ra về, nhưng tôi đây này! - ông ta gào vang khắp
phòng.

Trong khoảnh khắc, mọi người đều nhìn chằm chằm vào ông ta và im lặng,
bỗng nhiên ai nấy đều cảm thấy rằng bây giờ sắp xảy ra một chuyện gì tởm
lợm, lố lăng, nhất định là gây tai tiếng, Petr Alecxandrovich đang hết sức
khoan khoái bỗng trở nên cuồng nộ. Tất cả những gì đã tắt lịm trong lòng
ông lập tức sống lại và bùng lên.

- Không, tôi không thể chịu đựng nổi! - ông gầm lên. - Tôi không sao chịu
nổi… Không có cách gì chịu nổi!

Máu xông lên đầu. Thậm chí ông nói nhịu, nhưng bây giờ không còn là lúc
lựa lời nữa, ông chộp lấy mũ.

- Ông ta không chịu nổi cái gì kia chứ? - Fedor Pavlovich la lên. - "Không
có cách gì chịu nổi và không sao chịu nổi" ư? Trình Cha, tôi có vào được
không? Cha có tiếp nhận tôi là khách mời không?

- Rất vui lòng mời ông. - Cha viện trưởng đáp. - Thưa các vị! Tôi mạo
muội, - Cha bỗng nói thêm, - hết lòng cầu xin các vị tạm gác lại những xích
mích ngẫu nhiên giữa các vị, gắn bó cùng nhau trong tình yêu và trong sự
hoà thuận anh em, cầu nguyện Chúa Trời, cùng dự vào bữa ăn khiêm
nhường của chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.