- Không, không, không thể được. - Petr Alecxandrovich la lên dường như
mất bình tĩnh.
- Đã không thể được đối với Petr Alecxandrovich thì cũng không thể được
đối với tôi tôi sẽ không ở lại đâu. Tôi đến đây cũng cốt là như thế, bây giờ
Petr Alecxandrovich ở đâu thì tôi sẽ ở đấy: ông đi thì tôi sẽ đi. Petr
Alecxandrovich ạ, ông ở thì tôi sẽ ở.… Thưa Cha viện trưởng, Cha vừa nói
đến sự hoà thuận anh em tức là Cha châm chọc ông ấy; ông ấy không muốn
nhận là có quan hệ họ hàng với tôi! Phải thế không, Fon Zon?(2) Fon Zon
đứng đây này. Chào ông, Fon Zon.
- Ông… ông nói với tôi đấy ư? - Địa chủ Maximov sửng sốt, nói lúng búng.
- Cố nhiên là với anh. - Fedor Pavlovich la lên. - Chứ còn với ai nữa? Cha
viện trưởng không thể là Fon Zon được!
- Nhưng tôi cũng không phải là Fon Zon, tôi là Maximov.
Không anh là Fon Zon. Trình Cha, Cha có biết Fon Zon là gì không? Có
một vụ án hình sự như thế : ông ta bị giết trong nhà thổ hình như các vị gọi
những chốn ấy như thế, - bị giết và bị cướp lột mặc dù tuổi ông ta đã rất
cao, người ta nhét ông ta vào cái hòm và gửi từ Peterburg về Moskva trong
toa tàu chở hàng, có đánh số hẳn hoi. Lúc đóng hòm, bọn gái nhà thổ hát
hỏng và chơi đàn guxli(3), tức là đàn piano ấy mà. Đẩy chính là Fon Zon
ấy, ông ta từ những kẻ chết sống lại, phải không Fon Zon?
- Thế là thế nào? Sao lại thế kia chứ? - Có tiếng lao xao trong đám giáo sĩ.