Aliosa cũng thì thầm, nhìn khắp xung quanh và thấy mình ở trong một khu
vườn hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có một ai ngoài hai anh em. Vườn nhỏ thôi,
nhưng ngôi nhà nhỏ của chủ nhân cách họ không dưới năm chục bước. Ở
đây có ai đâu, việc gì anh phải nói thầm?
- Việc gì phải nói thầm à? A, quái quỷ! - Dmitri Fedorovich bỗng lớn tiếng
nói oang oang. - Ừ, việc gì tôi phải thì thầm nhỉ? Chú thấy đấy, trong thiên
nhiên bỗng dưng có thể xảy ra sự lộn xộn như thế đó. Tôi náu mình ở đây
để rình mò một bí mật. Rồi tôi sẽ giải thích, nhưng vì đây là sự bí mật nên
tự dưng tôi nói năng một cách bí mật, tôi thì thầm như một thằng ngốc, tuy
là không cần thiết. Ta đi đi! Đến đằng kia! Chú hãy cứ im lặng đã nhé! Tôi
muốn hôn chú.
Sáng danh Chúa cả trên đời!
Sáng danh Chúa cả trong tôi…
Lúc này tôi nói trước mặt chú, chứ lúc ngồi ở đây tôi vẫn lặp đi lặp lại
suốt.…
Khu vườn rộng khoảng một dexiatin(1) hay hơn một chút, chỉ trồng cây
xung quanh dọc theo bốn dãy rào: táo, thích, bồ đề, phong. Giữa vườn là
một khoảng trống, một bãi cỏ mà mùa hè người ta cắt được mấy pud(2) cỏ
khô. Mùa xuân bà chủ cho thuê vườn lấy mấy rúp. Cũng có những luống
ngấy, lý gai, phúc bổn tử nhưng đều ở gần hàng rào; vườn rau ở ngay cạnh
nhà, nhưng mới trồng gần đây thôi. Dmitri Fedorovich đưa khách đến một
góc vườn xa nhà nhất. Ở đấy, giữa đám bồ đề san sát và những bụi cây lâu
đời - phúc bồn tử và cơm cháy, tú cầu và tử đinh hương, - bỗng xuất hiện