Alecxei Fedorovich, tôi sẽ nói trước cho chú biết vì sao tôi mong chú đến
thế. Chú ạ, có lẽ tôi biết hơn chú nhiều; tôi không cần chú đem lại tin tức
cho tôi. Tôi cần chú cho biết điều này kia: tôi cần biết cảm tưởng riêng cuối
cùng của chú về anh ấy, tôi cần chú kể cho tôi biết - thật thẳng thừng không
tô điểm, thậm chí thô lỗ cũng được tôi, thô lỗ thế nào cũng được. Chú thấy
thế nào về anh ấy và tình cảm của anh ấy sau khi gặp anh ấy hôm nay? Như
vậy có lẽ còn hơn tôi trực tiếp nói chuyện với anh ấy, mà anh ấy có muốn
đến gặp tôi nữa đâu. Chú hiểu tôi muốn gì ở chú chứ? Nào, anh ấy bảo chú
đến gặp tôi có việc gì tôi cũng thừa biết là anh ấy bảo chú đến, hãy nói một
cách giản dị, nói tiếng nói tối hậu đi!
- Anh ấy bảo tôi… gửi lời chào chị, nhắn rằng anh ấy sẽ chẳng bao giờ đến
nữa… và gửi lời chào chị.
- Chào à? Anh ấy nói như thế, nói đúng như thế à?
- Vâng. Có lẽ là trong lúc vội vàng, tình cờ thốt ra, anh ấy đã dùng lời
không đúng, không chọn đúng tiếng cản thiết chăng?
- Không, anh ấy dặn tôi nói lại đúng như thế: "Chào chị". Sợ tôi quên, anh
ấy dận lại ba lần.
Ekaterina Ivanovna đỏ bừng mặt.
- Bây giờ chú phải giúp tôi, Alecxei Pavlovich, bây giờ tôi can sự giúp đỡ
của chú: tôi sẽ nói với chú tôi nghĩ thế nào, còn chú chỉ việc cho tôi biết tôi
nghĩ thế có đúng hay không. Chú ạ, nếu anh ấy chỉ nói qua loa bảo chú gửi
lời chào tôi, không khẩn khoản chờ chú nói lại, không nhấn mạnh đừng lời
thì thế là không còn gì nữa… Thế là chấm dứt! Nhưng nếu anh ấy đặc biệt
nhấn mạnh đến tiếng ấy, nếu anh ấy dặn kỹ chú đừng quên nói lại với tôi