ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 275

anh ấy có thể không biết tôi sau tất cả những gì đã xảy ra? Tôi muốn cứu
anh ấy mãi mãi. Cho dù anh ấy quên tôi là vợ chưa cưới của anh ấy! Vậy
mà anh ấy sợ mất danh dự với tôi! Nhưng anh ấy có sợ bộc lộ với chú đâu,
Alecxei Fedorovich? Vì sao cho đến giờ tôi vẫn không xứng đáng được
như thế.

Câu sau cùng nàng nói qua hàng nước mắt: lệ trào ra trên mắt nàng.

- Tôi phải nói cho chị biết, - Aliosa nói, giọng cũng run run, - về việc vừa
xảy ra giữa anh ấy và ba tôi. - Và anh kể lại tất cả màn kịch, kể lại rằng anh
được sai đi xin tiền, Dmitri đã xông vào nhà đánh bố và sau đó khẩn khoản
nhắc lại với anh về việc nhờ anh đến đây "gửi lời chào"… - Aliosa khẽ nói
thêm.

- Thế chú tưởng tôi không chịu đựng nổi người phụ nữ ấy sao? Anh ấy
tưởng tôi không chịu đựng nổi sao? Nhưng anh ấy không lấy cô ta đâu. -
Nàng bỗng cất tiếng cười ngặt nghẽo. - Một người dòng họ Karamazov có
thể giữ suốt đời ngọn lửa đam mê như thế chăng? Đấy là sự đam mê chứ
không phải là tình yêu. Anh ấy không lấy cô ta, vì cô ta sẽ không lấy anh
ấy… - Ekaterina Ivanovna lại cười một cách kỳ lạ.

- Có lẽ anh ấy lấy đấy. - Aliosa thốt lên một cách buồn rầu, mắt nhìn xuống.

- Anh ấy không lấy, tôi bảo với chú mà! Cô gái ấy là một thiên thần, chú có
biết điều đó không? Chú biết! - Ekaterina Ivanovna kêu lên một cách hăm
hở lạ thường. - Đấy là một hiện tượng quái dị nhất trong những cái quái dị!
Tôi biết cô ấy thích quyến rũ, nhưng tôi biết cô ấy nhân hậu, cương quyết,
cao quý. Sao chú nhìn tôi thế Alecxei Fedorovich. Có lẽ chú ngạc nhiên về
lời tôi nói, hay chú không tin tôi chăng? Agrafena Alecxandrovna, thiên
thần của tôi ơi. - Nàng bỗng lớn tiếng gọi một người nào, đồng thời nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.